• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 13

Dường như nghe thấy sét đánh giữa trời quang, Thu Nhi mờ mịt nhìn ân nhân cứu mạng của mình. Hoàng Thượng thích nhất nghe người ta nói những lời ấy, hôm nay hắn nhìn chúng đại thần cũng là ánh mắt tương tự. Hắn rốt cuộc nói sai cái gì rồi? Chẳng lẽ bởi vì nơi này nhiều người sao? Nhưng Hoàng Thượng thích nhất ở trước nhiều người như vậy nghe những lời nói thần phục! Thu Nhi có chút hối hận mình quá lỗ mãng.

Thế nhưng đây cũng chẳng phải ước muốn của hắn, điều hắn muốn chỉ là có thể ở lại nơi đây, hắn cần phải có một nơi trú ngụ, hắn còn phải sống mà đi tìm Yến thái y.

Mắt thấy vài người vạm vỡ đi về phía mình, Thu Nhi liền cúi người, cố sức dập đầu nói: “Thu Nhi nhận tội, Thu Nhi nên bị phạt, Thu Nhi không hiểu ý tốt của tướng quân! Cầu tướng quân đại nhân đại lượng, bỏ qua cho Thu Nhi lần này. Sau này Thu Nhi chắc chắn sẽ thay đổi triệt để, tuyệt đối không phụ kì vọng của ngài.”

Người này trước sau xoay chuyển quá nhanh, quản gia nhíu mày, đối tướng quân nói: “Tướng quân, chúng ta có thể thảo luận một chút rồi từ từ quyết định được không?”

Quản gia theo tướng quân ra sau bức bình phong, hỏi tướng quân: “Thiếu gia, người này rốt cục là như thế nào mà đến đây? Hắn không phải con cái nhà bình thường đúng không? Ngài không phải là dẫn một tiểu quan về nhà đấy chứ!”.

“Không hổ là Bảo thúc, ánh mắt quả nhiên sắc bén, người nọ quả thật là tiểu quan, chẳng qua hắn chỉ hầu hạ một người, đó chính là đương kim Hoàng Thượng!”.

Quản gia ngạc nhiên, mang theo khuyên can nài nỉ: “Thiếu gia, chúng ta không thể rước về một cái phiền toái! Người này trăm ngàn không thể lưu!”.

Tống Di hạ khẩu khí nói: “Người đó cũng là kẻ đáng thương. Bệ hạ vẫn luôn đùa bỡn hắn, bây giờ có tân hoan liền vứt hắn ra ngoài tự sinh tự diệt. Ngươi có thể yên tâm, bệ hạ đã không cần đến hắn. Cho dù cần, chúng ta đưa hắn trở về là được, cũng có mất gì đâu!”.

Quản gia vẫn cảm thấy không ổn, tướng quân không cho là đúng nói: “Yên tâm đi, bệ hạ tuy rằng si mê, nhưng Người là minh quân, sẽ không vì một nam sủng mà làm việc không cần thiết!”.

Cứ như vậy Thu Nhi được giữ lại, lời nói kia cũng cứ như vậy mà lan truyền khắp Tướng quân phủ đều biết. Thị đồng Tống Lâm không nói cho mọi người Thu Nhi được nhặt từ trong cung, cho nên mọi người đều rỉ tai nhau Thu Nhi là tiểu quan chạy trốn. Cũng bởi vậy họ đều khinh thường Thu Nhi, bọn họ ngay cả cái tên cũng cảm thấy ghê tởm. Tướng quân ngại phiền toái, thuận miệng nói: “Hắn bị người ta vứt bỏ, kêu là Di Thu đi!”.

Mọi người nghe xong, càng thêm tin tưởng vững chắc Thu Nhi là tiểu quan, cũng càng thêm khinh bỉ hắn, bất kể việc gì mệt nhọc bẩn thỉu đều cho hắn làm. Nhưng mà Thu Nhi, chẻ củi không nhấc nổi búa, múc nước xô kéo chẳng lên, được vài ngày việc gì cũng làm không thiếu, lại không hoàn thành được bất kể việc gì, không ngừng khiến người ta cảm thấy phiền toái. Tướng quân liền dặn dò trong ngoài phủ không nên chán ghét hắn, cuối cùng mọi người phạt hắn quét sân, một người phải quét hết toàn bộ phủ đệ.

Bởi vì không có người nào đồng ý ngủ cùng Thu Nhi trong một gian phòng, mọi người liền đẩy hắn cho Tống Lâm. Tống Lâm không được tự nhiên để Thu Nhi vào, đáy lòng cũng đầy một bụng khinh bỉ. Hắn tuy rằng biết Thu Nhi là nam sủng, làm việc gì cũng không thông thạo là lẽ tự nhiên, thế nhưng chán ghét vẫn là chán ghét! Hơn nữa, hắn còn phát hiện thời điểm Thu Nhi ăn cơm chỉ chọn ba bốn món cơm thừa, chắc hắn ăn sơn trân hải vị đã quen, giờ ăn không vô hoa màu ngũ cốc!

Tống Lâm không muốn quan tâm Thu Nhi, ấy vậy mà Thu Nhi lại có việc nhờ đến hắn!

Tới nơi này mấy ngày nay, hắn ăn cơm thì ít làm việc thì nhiều, thân thể liền suy yếu. Tính tính ngày tháng có lẽ Yến thái y đã trở lại, Thu Nhi muốn nhờ Tống Lâm giúp hắn tìm Yến thái y.

Một ngày, rốt cuộc Thu Nhi cũng tìm được cơ hội cùng Tống Lâm nói chuyện, nhắc đến vấn đề đi tìm Thái y, Tống Lâm liền vạn phần không kiên nhẫn nói: “Sao ngươi cứ phải tơ tưởng tới nam nhân như vậy! Nếu muốn sống sót thì cố mà làm việc cho tốt, kén cá chọn canh cái nỗi gì! Ngươi hãy nghe cho kĩ, mặc kệ ngươi trong cung đã hưởng cái loại phúc gì, nếu đi ra ngoài thì phải làm việc mới mong nuôi sống cái thân!”.

Thu Nhi vì chính mình mà biện giải, nói: “Ta không phải ý tứ này, cơ thể của ta thật sự không thể rời Yến thái y.”

Tống Lâm càng thêm xem thường nhìn Thu Nhi, về sau không hề để ý tới hắn.

Nửa tháng trôi qua, Thu Nhi đang quét rác thì đột nhiên té xỉu, quản gia đi mời đại phu, tùy tiện bốc vài vị thuốc. Thu Nhi mang hi vọng mà liều mạng uống dược, kết quả thuốc này chẳng những không trị được bệnh, ngược lại khiến hắn lại thêm đau bụng liên hồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK