.
.
Khi hắn mới gặp Thu Nhi là ở thọ yến của bệ hạ, khi đó Đổng Quang đế ra vẻ thần bí nói với quần thần, muốn cho bọn hắn lãnh hội một chút thế nào là uy nghi của bậc thiên tử, muốn cho bọn hắn thấy Hoàng Thượng như thế nào biến không khả năng thành có khả năng. Khi đó tướng quân còn tưởng rằng Đổng Quang đế nói đùa, mục đích là để điều hòa bầu không khí căng thẳng giữa bọn họ. Thế nhưng thời điểm Thu Nhi mang cái bụng lớn xuất hiện, mọi người nhất thời đều choáng váng, ai cũng chưa từng thấy qua nam nhân mang thai.
Qua một hồi ngẩn ngơ cùng kinh ngạc, tướng quân liền không thể rời mắt khỏi Thu Nhi. Trừ bỏ cái bụng cao ngất thì Thu Nhi gầy đến đáng thương, khuôn ngực bằng phẳng và hầu kết rõ ràng khiến tướng quân không thể nhầm lẫn hắn với nữ nhân. Thế nhưng Thu Nhi với nét mặt tươi cười, nhu thuận rúc vào bên cạnh Hoàng Thượng, ánh mắt ấy dáng vẻ ấy, tướng quân lại không thể nào tin đó là một nam nhân.
Tại bữa tiệc, thái độ của Hoàng Thượng đối với Thu Nhi nhìn như thân mật khăng khít nhưng kì thực lại rất lạnh lùng, bởi vậy khi tướng quân phát hiện Thu Nhi bị vứt bỏ bên ngoài tường thành hắn tuyệt nhiên không hề cảm thấy bất ngờ. Lúc hắn thiện tâm đem Thu Nhi về nhà, hắn đã hết sức cảm thông cho tên nam sủng ngốc nghếch ấy, dùng mười phần nhiệt tình đổi lại cũng chỉ là mười phần lạnh như băng.
Sau đó khi ở vùng biên cảnh, những kí ức về Thu Nhi tựa như ào ạt ùa về, những mảnh kí ức vụn vặt hỗn độn, nghĩ đến đây tướng quân không khỏi vừa cười vừa lắc đầu. Bởi vì phóng túng nhất thời mà cuộc đời hắn mãi dây dưa với một tên nam sủng hèn mọn, nhiều năm như thế đều dứt không xong!
Đêm đã khuya, tướng quân từ trên ghế đứng lên, mở cửa sổ thư phòng, ánh trăng sáng tỏ treo ngoài thinh không, thế nhưng từ trong ánh trăng rạng ngời này hắn lại nhìn thấy khuôn mặt của Thu Nhi. Tướng quân cười khổ, chỉ là thiện tâm ngày ấy trao đi, lại mang đến nhiều phiền não như thế.
Hắn nghĩ tới Thu Nhi chỉ là một nam sủng ngốc nghếch, kì thật là chính hắn ngốc mới đúng, hắn cứ cho rằng Thu Nhi thật lòng yêu Hoàng Thượng, nhưng sự thực Thu Nhi chẳng qua chỉ coi Hoàng Thượng như một thứ công cụ giúp giữ lại mạng sống cho mình mà thôi. Ở trong đầu tướng quân, bọn hắn chính là nhân trung nhân tài kiệt suất, thiên hạ này phải người người đều yêu mến bọn hắn mới đúng, cho đến khi ở chung lâu ngày với Thu Nhi, tướng quân mới phát hiện bản thân ngây thơ đến nhường nào.
Gió đêm lạnh thổi tới khiến tướng quân rét run người, hắn đóng lại cửa sổ rồi nằm lên giường, bình tĩnh nhắm mắt lại, chờ ngày mai hạ triều hắn phải tới chỗ Thu Nhi xem tình hình ra sao. Ngày hôm sau, tướng quân mặc quan phục công khai đi vào dược cục nhà Thu Nhi. Đắc ý nói với tên thị vệ canh giữ: “Ta đi vào một chuyến, dưỡng hắn nhiều năm như thế cuối cùng cũng có hồi báo! Ha ha………”
Bọn thị vệ khom lưng cúi đầu hành lễ với tướng quân, cùng nhau chúc mừng tướng quân, bọn họ cũng có thể hiểu được, ngày đó Hoàng Thượng căn bản không phải giả trang đi tuần mà là đặc biệt tới đây tìm nam sủng. Nói cách khác, tướng quân cùng Hoàng Thượng ắt hẳn phải có cái gọi là “lời hứa danh dự”, tướng quân có thể lấy nhị phu nhân ắt hẳn sẽ liên quan tới việc này.
Ba người hiểu ý nhìn nhau, tiện đà cười ha ha, tướng quân vỗ vỗ vai hai tên thị vệ rồi đi vào phòng. Thu Nhi nằm trên giường, mặt đỏ bừng nóng rực, tương ứng lại là đôi mắt trũng sâu, sắc thái khuôn mặt coi như phong phú. Tướng quân cợt nhả sờ sờ cái trán nóng bỏng của hắn, nói: “Còn nóng không? Tối hôm qua một đêm không ngủ sao?”. (Ý anh muốn trêu là em “hoạt động” cả đêm với anh HT nên mới ra như vậy đấy!)
Thu Nhi nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, tức giận đến hai mắt mờ đi, tướng quân ngay trước mặt cũng nhìn không rõ, chỉ có thể thấy một bóng dáng mơ hồ. Thu Nhi nắm chặt chăn, khàn giọng hô: “Ngươi đê tiện, đê tiện hơn cả những gì ta nghĩ!” Sau khi hô xong, hắn liền bất tỉnh nhân sự.
Tướng quân cầm lấy bát nước bên cạnh cho Thu Nhi uống, Thu Nhi chuyển tỉnh, tướng quân lại lấy khăn lau khô mặt Thu Nhi, nhỏ giọng hỏi hắn: “Trước mặt ta thì ngươi hăng hái lắm, với Hoàng Thượng lại không dám giỡn một lần! Nói với hắn đi, nói ta không cần ấy. Ta đây mới không cam lòng tự nhận mình hạ lưu!”.
Thu Nhi mặt lại đỏ thêm một tầng, thấp giọng nói: “Ta còn chưa muốn chết nhanh như vậy!”.
“À há…Vậy chẳng phải là ngươi không tìm thấy đĩa rau cải, lại chuyên đi bóp nát quả hồng mềm mại sao***? Đối với ta bản lĩnh ngươi liền lớn như thế?” Tướng quân vừa nói vừa vỗ nhẹ lên chăn Thu Nhi.
*Câu gốc như thế này: 那你还不是见人下菜碟, 专找软柿子捏?
Đại để, ta nghĩ anh TQ có ý nói là: em không bắt nạt được anh HT ghê gớm, thì liền bắt nạt sang anh TQ bé bỏng tội nghiệp sao?
Có nàng nào có kinh nghiệm thì hảo tâm giúp ta edit lại câu này để bản edit có thể được hoàn thiện chỉnh chu hơn với. Có thể giữ ý câu trên qua thành ngữ nào đó trong tiếng Việt với nghĩa tương đương thì càng tốt. Cảm ơn các nàng trước. <3 .