.
.
Quan phủ và dược cục nhà Vũ Thư thường qua lại làm ăn với nhau, mấy vị cấm dược này là chuẩn bị cho quân đội, dùng để gia hình bức cung gian tế và phản đồ. Trước tiên người ta cho bọn chúng ăn dược gây nghiện nhưng lại không cho bọn chúng thuốc giải. Bình thường dược được dùng với một lượng cực nhỏ, cho nên dược cục ở dân gian cũng có thể dễ dàng tìm mua. Dược này trước tiên là để dược cục tích trữ, thế nhưng nếu quan gia cần thì phải đảm bảo định mức được yêu cầu, hơn nữa còn phải là hàng mới.
Vũ Thư lập tức cầm đi không ít. Cha Vũ Thư cũng khó xử, liền phái người đến phủ tướng quân thông báo vài lời, nói là thuốc này gần đây hơi hiếm, nếu phải đáp ứng kịp thời nhu cầu cung cấp sắp tới chỉ sợ có chút khó khăn.
Thuốc này vừa nguy hiểm lại nhạy cảm, bởi vậy khi vừa nghe nói xuất hiện chuyện này, chiếu tướng rất không vui, thế nên hỏi ngay: “Ai cho phép các ngươi cung cấp cho ngoại nhân nhiều dược như vậy?”. Tiểu tư khó xử trả lời, không phải đưa ngoại nhân, là thiếu gia nhà hắn lấy đi. Tướng quân uy thanh quát: “Hắn lấy dược nghiện? Các ngươi quản dược cái kiểu gì vậy!”.
Từ trước khi xuất môn, cha Vũ Thư liền dặn gã tiểu tư, nếu một khi tướng quân tức giận thì liền đem việc Thái y kể ra. Gã tiểu tư nuốt nuốt nước miếng, đè ngực thốt ra mấy câu đã nghĩ sẵn trong đầu, nói với tướng quân: “Hồi tướng quân, lão gia nhà tiểu nhân cũng rất lo lắng, thế nên đã phái tiểu nhân theo dõi thiếu gia xem người đem dược vật đi đâu, phát hiện người thẳng đường đến chính nhà sư phó của mình. Sư phó của Thái y cũng từng là Thái y, họ Yến!”.
Tướng quân vừa nghe nói tới họ Yến liền lập tức nhíu mi, nhớ tới ngày hôm qua Tống Lâm truyền tin nói Thu Nhi sắp sinh, hay là chuyện này cùng sự kiện kia thực sự liên quan? Tướng quân lặng thinh một lát, này thế nhưng dọa sợ tên tiểu tư, hắn không rõ tâm tư tướng quân, cũng không biết bản thân có thể thuận lợi rời cửa hay không.
Chờ tới khi tướng quân lấy lại tinh thần, mặt gã tiểu tư đã bị dọa cho xám ngoét. Tướng quân bảo hắn hãy trở về, gã tiểu tư chân nhũn ra suýt chút nữa liền ngã. Thư phòng không có người, tướng quân ảo não ghé trên bàn, hối hận lúc trước không nên ăn nói tuyệt tình như vậy. Đã một ngày trôi qua, Thu Nhi chắc cũng phải sinh rồi, chẳng biết đứa nhỏ là nam hay nữ, hình dáng trông như thế nào, có giống chính mình hay không.
Tướng quân hoàn toàn nhớ rõ cảm giác ấm áp mềm mại lúc mình sờ lên bụng Thu Nhi. Tướng quân không giống như Hoàng đế. Đây là lần đầu tiên hắn làm cha, những chờ mong dành cho đứa bé tự nhiên không giống bình thường. Cứ coi như đứa nhỏ là từ trong bụng Thu Nhi sinh ra, nhưng đây cũng là đứa nhỏ của hắn, là đứa bé đầu tiên của hắn.
Vừa rồi tiểu tư của Vũ gia cũng nói, dược kia bị lấy tới Thái y gia, lúc này vì sao lại lấy loại dược ấy, tướng quân hoài nghi có phải thuốc này cần dùng khi Thu Nhi sinh sản hay không? Thế nhưng theo hắn biết, thời điểm phụ nữ sinh sản không cần đến loại dược này, nó có tác dụng phụ quá lớn. Nghĩ đến đây, tâm tướng quân càng hoảng loạn. Không phải Thu Nhi đã xảy ra chuyện gì chứ! Lúc này tướng quân mở lại thư của Tống Lâm, mặt trên viết tình huống nguy kịch chẳng lẽ không phải để lừa hắn đến?
Tướng quân rốt cuộc ngồi không yên, cũng không chào hỏi Tống Bảo mà lập tức vội vàng tới Thái y gia. Người mở cửa là Tiểu Xa, hắn thấy ánh mắt nàng có chút đỏ lên, tướng quân liền dự cảm khả năng đã có việc chẳng lành. Còn không chờ tướng quân mở miệng hỏi, Tiểu Xa liền khóc nức nở chủ động nói: “Tướng quân ngài đã tới, đứa nhỏ của Thu Nhi vẫn chưa sinh. Ta hỏi Phó Lâm nhưng hắn cái gì cũng không chịu nói. Ngài mau tới xem Thu Nhi một chút đi!”.
Tướng quân tim đập càng nhanh hơn, bước nhanh chân, đi như chạy về phía trước. Mở ra cửa phòng Thu Nhi, mùi máu tươi lập tức thốc vào mũi tướng quân khiến hắn choáng váng. Thu Nhi tóc tai rối tung nhẹ tựa trong lòng Yến phu nhân, sắc mặt trắng bệch dọa người. Yến thái y đang xoa bóp bụng cho Thu Nhi, thấy tướng quân đến đây cũng không chút để ý.
Tướng quân cảm thấy chính mình rất dư thừa và không được hoan nghênh. Hắn xấu hổ khụ khụ, lại ngửi thấy rõ rệt mùi cấm dược, bỗng nhiên nghĩ tới một cái cớ cực kì tốt, hắn cao giọng hỏi Thái y: “Yến thái y, các ngươi cầm cấm dược của Vũ gia phải không, mau mau giao nộp!”.
Thái y thoải mái đáp Đúng, còn nói chi tiết là để cho Thu Nhi dùng! Thái y từ đầu tới cuối cũng không (thèm) liếc mắt nhìn tướng quân. Tướng quân rất tức giận: “Ngươi cũng biết việc này phạm pháp, ngươi tưởng ta không dám bắt giam ngắn hạn nhà ngươi hay sao?”.
Tướng quân vừa dứt lời, tiếng Thu Nhi rên rỉ liền ập tới, từng khối từng khối máu lớn lại trào ra, Thái y vẫn không để ý tướng quân, tự mình rửa sạch sẽ cho Thu Nhi, còn quay sang hỏi phu nhân: “Dược ăn được bao nhiêu giờ rồi? Có phải lại nên ăn hay không?”.
.
.