Có lẽ sau khi lớn lên rồi, bọn trẻ cảm thấy người cô “tội phạm giết người” này rất mất mặt. Như vậy chi bằng đừng gặp cô.
Lần này Lâm Quỳnh Chi thật sự không biết nên làm thế nào.
“Em còn nhớ thím Lưu không?” Hướng Quân nghiêng đầu nhìn Hướng Thu Vân: “Sau khi em bị nhốt trong tù, bà ấy đã xin nghỉ việc ở nhà chúng ta và bây giờ đang mở một tiệm mì nhỏ ở gần nhà tù. Chúng ta qua chỗ bà ấy ăn mì trường thọ đi.”
Hướng Thu Vân cúi đầu không nói gì.
Khi Lâm Quỳnh Chi tưởng cô sẽ từ chối hoặc là im lặng như vậy, cô “ừm” một tiếng rồi sau đó nói: “Anh à, em không muốn đi bộ.
“Người sang tuổi mới không nên dùng đôi chân cao quý để đi bộ.” Hướng Quân ngồi xổm trên mặt đất, hào hùng vỗ lên lưng mình giống như vừa nãy không hề có cảnh buồn rầu: “Lên đi.”
Lâm Quỳnh Chi sợ Hướng Thu Vân ngã nên vội vàng tiến lên đỡ lấy cô, nói thầm với Hướng Quân: “Anh có đi cẩn thận được không? Có ổn không vậy? Nếu như không được thì để em cũng cho “
“Sao em lại nói với anh như vậy? Em đừng có mà nói “không được” với người đàn ông của mình. Nếu như anh không làm được thì hai bọn trẻ tự nhiên xuất hiện từ trong khe đá sao?” Hướng Quân hét toáng lên. Hướng Thu Vân ôm chặt lấy cổ của Hướng Quân, nghe hai người họ cãi nhau đến khi ra khỏi cầu thang bộ.
Ba người họ đều quá thu hút về ngoại hình và quần áo, nhân viên trong khách sạn nhìn thấy, có vài người trong số họ còn là người quen.
Ba người họ không thèm để ý mà đi thẳng ra ngoài cửa, bước lên xe rồi lái xe đi đến tiệm mì của thím Lưu.
Hai năm này thím Lưu cũng không thay đổi gì nhiều, dáng người vẫn tròn vo, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười nhìn rất thân thiện.
Thấy Hướng Thu Vân đi vào, ban đầu bà ấy ngẩn người một lúc lâu rồi vừa kinh ngạc vừa đau lòng đi đến bên cạnh cô: “Thu Vân, cháu ra lúc nào thế? Tại sao không báo một tiếng với thím Lưu?”
Bà ấy một tay kéo Hướng Thu Vân, một tay xoa lên vết sẹo ở đuôi lông mày cô, hai mắt đỏ hoe: “Hai năm này chịu khổ nhiều đúng không?”
“Cháu không sao.” Hướng Thu Vân nhẫn nhịn mím môi, ngồi xuống ghế nói: “Thím Lưu, thím vẫn xinh đẹp như hai năm trước.”
“Cái con bé này…” Ánh mắt thím Thẩm rơi xuống vết sẹo chẳng chịt trên bả vai và lưng của cô, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Cuối cùng bà ấy chỉ lau khoé mắt và nói: “Hôm nay là sinh nhật của cháu, thím đi nấu mì cho cháu”
Hướng Thu Vân khẽ nói cảm ơn, miễn cưỡng tươi cười.
Nghe thấy cô nói cảm ơn, thím Lưu khựng bước trợn tròn mắt nhìn cô. Sau đó bà ấy cũng không nói thêm gì, đi vào nhà bếp nấu mì với vẻ mặt phức tạp.
Không lâu sau thím Lưu đã bưng mì lên. Hướng Thu Vân ăn bát mì trường thọ mùi vị vô cùng quen thuộc trước mặt, nhưng sự áp lực trong lòng lại ngày càng nặng nề. Cô vừa nhai mì, vừa lắp bắp không rõ hỏi: “Sao thím lại nghĩ đến chuyện mở tiệm mì?”
“Nghĩ muốn mở thì mở thôi.” Mày Thím Lưu khẽ nhíu, nhưng lại nhanh chóng giãn ra.
Hướng Quân nghe vậy thì đặt đũa xuống, qua loa lau miệng. Gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ tức giận u sầu: “Ba mẹ không chịu nhận em là con gái, thím Lưu không chấp nhận được bọn họ như vậy nên đến chỗ này mở tiệm mì.”
Hướng Thu Vân nuốt mì trong miệng xuống, đôi mắt mơ hồ ảm đạm.
“Cháu đã là ba của hai đứa trẻ rồi mà sao vẫn không biết quản cái miệng vậy?” Thím Lưu tức giận đánh anh ta hai cái, tố cáo với Lâm Quỳnh Chi: “Quỳnh Chi à, cháu phải quản nó đi chứ!”
Lâm Quỳnh Chi liếc nhìn Hướng Thu Vân vẻ mặt cô đơn bên cạnh, nhéo lỗ tai chồng mình căn dặn: “Không biết ăn nói thì đừng nói, anh không nói lời nào không ai tưởng anh câm đâu!”
Hướng Quân kêu “oai oái” cầu xin tha thứ, nhưng cũng không nhắc đến chuyện vừa nãy nữa. Tiệm mì rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mọi người ăn mì.