Cô dừng lại, giọng nói lớn hơn vừa nãy một chút: “Nhưng nếu mày vẫn không biết tốt xấu, thì tao sẽ đăng những tấm hình vừa chụp đó lên trên group làm việc.
Nghe vậy, Lâm Tuyết Nghi đã gần như phát điên lên dừng lại, chỉ là nhìn chằm chằm cực kỳ oán hận Hướng Thu Vân, nóng lòng muốn giết chết cô.
Cốc cốc.
Tình cờ lúc này có người gõ cửa hai lần, không đợi bên trong trả lời, cánh cửa xoạch một tiếng đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Bên ngoài ký túc xá, một một đám người vươn cổ nhìn vào trong, cố gắng để nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì. Nhưng sau khi Mộng Hàm lả lướt bước vào, đóng cửa lại, chặn đi tầm nhìn của những người đó.
Mộng Hàm mang theo một hộp quà, vốn muốn tìm Hướng Thu Vân, nhưng vô tình nhìn thấy kiểu tóc mới của Lâm Tuyết Nghi, đã phì cười một tiếng.
“Chị Hàm, chị phải làm chủ cho tôi!” Lâm Tuyết Nghi như thể tìm thấy người giúp đỡ ngay lập tức, tố cáo với Mộng Hàm bằng tốc độ nói cực nhanh: “Hướng Thu Vân vừa nãy đã trói tôi lại, lấy giày nhét vào miệng tôi làm nhục tôi, còn cầm kéo muốn giết tôi! Club của chúng ta không thể giữ lại tên giết người này!”
Mộng Hàm che miệng cười, trong đôi mắt hoa đào ánh lên muôn vàn sắc thái, lại xen lẫn một tia mỉa mai nhàn nhạt: “Nếu Hướng Thu Vân muốn giết cô, trong tình trạng cô không thể nhúc nhích và kêu la, tại sao trên người cô lại không có một chút vết thương nào cả?”
Hướng Thu Vân đứng ở bên cạnh không lên tiếng.
Nếu Mộng Hàm cũng tin vào những lời nói xằng bậy vô căn cứ của Lâm Tuyết Nghi, thì không thể nào làm được giám đốc của club này, cô không cần thiết phải giải thích, “Cô ta muốn làm nhục tôi trước, sau đó sẽ giết chết tôi!” Lâm Tuyết Nghi mở miệng nói láo, cô ta chỉ vào mớ tóc trên đất rồi hét lớn: “Đây chính bằng chứng của đám ả chết tiệt Hướng Thu Vân này làm nhục tôi, nếu chị đến trễ một chút là sẽ nhìn thấy cái xác của tôi!”
Mộng Hàm khẽ thở dài một tiếng, gạt cái tay của Lâm Tuyết Nghi đang kéo lấy cánh tay cô ta ra, giữa cặp chân mày và đôi mắt xinh đẹp không gì sánh bằng mờ mờ có chút mất kiên nhẫn.
Nhưng Lâm Tuyết Nghi lại là một người không biết nhìn sắc mặt: “Còn con khốn Chu Hồng này, không ngờ cô ta lại tiếp tay cho tên giết người Hướng Thu Vân đó, cô ta chính là tòng phạm! Chị Hàm, tôi phải báo cảnh sát để bọn họ vào tù!”
“Báo đi.” Mộng Hàm khẽ nhướng mắt lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Tuyết Nghi, nói đùa rằng: “Tại sao không gọi? Có cần tôi cho cô mượn di động không?”
Sắc mặt của Lâm Tuyết Nghi đỏ rồi chuyển sang tái xanh, sau đó trắng bệch lại thành đỏ, tuyệt vời như bảng màu bị đổ vậy, cuối cùng cô ta dữ tợn trừng mắt nhìn Hướng Thu Vân một cái, tóm lấy cái mũ và đội lên, sau đó đóng sầm cửa đi ra ngoài.
“Các cô gái nhỏ hiện nay đều rất nóng nảy” Mộng Hàm xoa đôi tại bị chấn động đến đau điếc.
Chu Hồng liếc nhìn Hướng Thu Vân, ghé sát đến trước mặt Mộng Hàm và nói: “Chị Hàm, tính cách này của Lâm Tuyết Nghi, chị không sợ giữ cô ta lại ở chỗ mình sẽ gây rắc rối cho club sao?”
“Cô muốn tôi sa thải cô ta sao?” Mộng Hàm thản nhiên hỏi Chu Hồng một câu, sau đó nhét hộp quà vào trong tay của Hướng Thu Vân, có chút không thuận miệng nói: “Đây là món quà sinh nhật của cô Nhậm nhờ ngài Chung nhờ tổng giám đốc Hạ tặng cho cô.
Hướng Thu Vân sững người cầm lấy hộp quà.
Cô tưởng… Nhậm Gia Hân sẽ không đến kiếm cô nữa.
“Chỉ là thuận miệng hỏi thôi, chị Hàm nghĩ nhiều rồi.” Chu Hồng mỉm cười, lấy một túi đồ từ trên bàn: “Đây là đặc sản từ quê nhà gửi cho tôi, chị lấy về thử đi.”