Đôi chân dài của Hạ Vũ Hào bắt chéo vào nhau, anh ngả cả người tựa vào lưng ghế, giọng nói sắc lạnh: “Vậy thì cô cũng nên biết rắng việc cổ phiếu bị giảm giá do những tin tức sai lệch như vậy không thể gây ra tổn thương chí mạng nào tập đoàn Hạ Thiên.”
“Đương nhiên rồi. Tập đoàn Hạ Thiên căn cơ vững chắc, chỉ là giảm chút giá cổ phiếu thậm chí có thể xem như không có chuyện gì, chẳng qua chỉ là mất khoảng ba bốn nghìn tỷ thôi. Tuy nhiên, anh Vũ Hào là người làm ăn, chắc sẽ không vì một người không liên quan, mà chịu những tổn thất không đáng có này đúng không?” Giang Hân Yên chậm rãi nói.
*Vì một người không liên quan thì đúng là không đáng” Hạ Vũ Hào đặt hai tay lên gối, ngón tay phải gõ nhẽ lên đầu gối. Ánh mắt anh lạnh lùng: “Thế nhưng hy sinh mấy nghìn tỷ để thoát khỏi kẻ chạm đến giới hạn của tôi, thì rất đáng. “
Im lặng.
Văn phòng im lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.
Nụ cười trên mặt Giang Hân Yên đông cứng lại, phải một lúc sau mới trở lại bình thường.
Cô đẩy xe lăn lùi về sau một bước, giãm lên cả những mảnh vỡ của tách trà trên đất: “Anh Vũ Hào nói vậy là nghiêm trọng hóa vấn đề rồi.
Như lúc nãy em đã nói, em không theo dõi anh cũng không cho người giám sát anh Vũ Hào. Em đến club chỉ muốn tìm anh nói chuyện về lễ đính hôn của anh em vào tháng sau mà thôi. “
Hình bóng của cô ta phản chiếu trong tròng mắt sâu thẳm của Hạ Vũ Hào. Mặt anh thờ ơ.
Anh cầm tách trà lên, vừa đưa đến miệng thì trong đầu lại nghĩ đến những vết phồng rộp và sẹo trên đùi Hướng Thu Vân. Anh cau mày, đặt tách trà xuống.
“Nếu anh Vũ Hào vẫn cảm thấy không thoải mái, em có thể bảo đảm, từ nay về sau chưa có sự cho phép của anh thì em sẽ không đến club nữa” Giang Hân Yên nhăn mặt cười khổ sở.
“Được” Hạ Vũ Hào nhẹ nhàng đáp lại. Anh cũng không muốn làm xấu mặt cô ta thái quá.
Sau đó anh đổi chủ đề: “Cô nói cô đến tìm tôi vì chuyện đính hôn của anh cô tháng sau?”
Giang Hân Yên khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Hôm qua ở tiệc sinh nhật của bác gái, chuyện Hướng Thu Vân dây dưa với anh trai em người nhà em đều biết cả. Ba mẹ em không an tâm, sợ đến hôm đãi tiệc đính hôn của anh trai và Tống Như, Hướng Thu Vân lại đến gây rối. Vì vậy, họ mới bảo em đến tìm anh”
“Tìm tôi sao?” Hai chữ dây dưa’ khiến cho mắt Hạ Vũ Hào tối sầm lại. Lông ngực không hiểu sao có chút ngột ngạt, anh nhẹ nhàng kéo áo ra.
“Vâng” Động tác của anh không qua được mắt của Giang Hân Yên. Cô ta hơi siết nắm tay phải rồi lại nhanh chóng thả ra: “Hướng Thu Vân là nhân viên của club, còn anh là ông chủ của club. Anh xem có thể nào sắp xếp thêm công việc cho cô ta vào hôm anh em đính hôn được không. Cho vài nhân viên để ý cô ta, đừng để cô ta có cơ hội đi gây rối? “
Sau khi Hướng Thu Vân đến bệnh viện, bác sĩ đã dùng kim vô trùng chọc hết các vết phồng rộp của cô, làm sạch chất dịch bên trong sau đó băng bó lại cho cô.
Do bề mặt tổn thương lớn nên vết bỏng khá nghiêm trọng, phải nhập viện để truyền dịch.
Sau khi giải thích các vấn đề cấp thiết bác sĩ mới đi khỏi.
“Phỏng do nước trà sao?” Mộng Hàm đứng dựa vào tường, giọng nói mượt mà của cô lúc lên giọng cuối câu hỏi càng thêm phần quyến rũ.
Chân phải của Hướng Thu Vân đã bị quấn băng gần hết. Cô nằm xuống thì không thể cử động nữa nên rất khó chịu. Cô chỉ ậm ừ, hai tay chống lên thành giường, khó nhọc ngồi lên.
“Chậc, ra tay cũng nặng thật” Mộng Hàm thở dài, nhiều chuyện hỏi: “Cô Giang làm cô bị phỏng như vậy mà tổng giám đốc Hạ không nói gì sao?”
Hướng Thu Vân cụp mắt xuống, giọng rất khẽ: “Anh ấy bảo khi nào khỏi hẳn thì hẳng đi làm”“
“Không nói gì cô Giang sao?” Mộng Hàm không dựa tường nữa, mà cúi người tò mò hỏi.
Hướng Thu Vân nhướng mắt nhàn nhạt nhìn cô ta, một lúc sau mới nói: “Không có.”
“Lòng dạ đàn ông như kim đáy bế, thật là khó hiểu” Mộng Hàm đứng thẳng dậy, bỗng nhiên nói một câu chẳng ra làm sao.
Hướng Thu Vân không biết cô ta nói vậy là có ý gì và cũng không muốn biết. Cô mím môi ngại ngùng nói: “Chị Hàm, chị có thể cho tôi mượn tiền để thanh toán tiền thuốc và viện phí trước được không? Lúc /ề tôi sẽ trả lại chị.”
Lúc đi quá vội vàng, cô không mang theo cả thoại và ví tiền.
“Là tai nạn do công việc, Club sẽ trả, cô không cần phải lo” Mộng Hàm nhìn chằm chẳm vết sẹo trên mặt cô rồi duỗi ngón tay mảnh khánh chạm nhẹ vào. Đôi mày liễu nhíu lại: “Một gương mặt đẹp thế này, thật đáng tiếc.”
Hướng Thu Vân như thể vô tình nghiêng đầu tránh đi. Tóc mái lệch che đi vết sẹo trên trán: “Vậy thì cảm ơn chị Hàm”
Cô không có bảo hiểm y tế, nếu club không trả tiền thì chỉ phí y tế lần này sẽ tiêu tốn mất một phần ba số tiền tiết kiệm của cô.
“Một điều cảm ơn, hai điều cảm ơn. Cô không mệt à?” Mộng Hàm nhếch đuôi mắt, trông ra ngoài cửa sổ: “Anh trai và chị dâu cô vừa đi ngang qua đấy. Cô có muốn tôi ra ngoài gọi họ vào không? “
Hướng Thu Vân không chút do dự lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn chị Hàm.”
Anh trai và chị dâu đến đây chắc là để tháo băng. Nếu để họ biết cô bị thương lại thêm lo lắng.
“Được thôi” Mộng Hàm tha thướt đi đến bên giường ngồi xuống.
Cô ta chống cảm nhìn cô, nhanh chóng đối đề tài: “Tổng Giám đốc Hạ làm gãy chân của cô, lại bắt cô đến club làm việc, cô có hận anh ta không?”
Mặt Hướng Thu Vân cắt không còn chút máu, có hận hay không?
Tất nhiên là hận, nhưng lại càng sợ hơn.
Có điều dù là hận hay không hận, mối quan hệ của cô và giám đốc cũng chưa tốt đến mức nói ra được những chuyện này.
“Dọa cô sợ rồi sao?” Mộng Hàm cười nhẹ, sắc mặt sáng ngời: “Vậy để tôi đổi câu hỏi. Cô có muốn rời khỏi club Mộng Hương không?”
Hướng Thu Vân mím môi, cau mày lại. Không hiểu sao hôm nay giám đốc đột nhiên lại hỏi cô những vấn đề riêng tư như vậy.
Nếu cô nói muốn, giám đốc có thể sẽ không hài lòng.
Còn nếu nói không muốn thì rõ ràng là nói dối.
Phía trước là sói, phía sau là hổ, trả lời thế nào cũng cảm thấy không đúng.
“Thôi bỏ đi. Không chọc cô nữa, đừng sợ” Mộng Hàm đứng dậy, phủi thẳng lại váy đã hơi nhăn do ngồi xuống: “Tôi có việc phải đi trước đây. Điện thoại và ví tiền của cô, lát nữa tôi sẽ bảo Chu Hồng mang đến cho cô. “
Cô ta đi tới cửa, đột nhiên dừng bước quay đầu lại nói: “Cô không nên nghĩ đến những chuyện như rời khỏi club Mộng Hương nữa. Sợ là có một số người sẽ không cho qua đâu!”
Cô ta mỉm cười, tâm trạng vui vẻ vừa đi vừa ngâm nga hát.
Còn Hướng Thu Vân lại nắm chặt tấm ga trải giường, đầu óc trở nên trống rỗng vì câu nói của cô ta.
Vậy ra giám đốc biết cô muốn rời đi, cho nên mới nói câu này để cảnh cáo cô? Hay chỉ đơn thuần là một câu nói, không có ý gì khác?
Trong đầu Hướng Thu Vân là một mớ hỗn độn. Khi Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi theo sau Chu Hồng đi vào phòng bệnh, đầu óc cô càng thấy loạn hơn.
Cô cau mày nhìn Chu Hồng. Cô ấy trông thấy ánh mắt cô thì cười khô khốc.
“Sao lại bị thương rồi? Cả đùi bị băng như vậy là cả đùi đều bị thương à? Có nghiêm trọng không? Bây giờ còn đau không?” Băng trên đầu Hướng Quân đã được tháo ra, nhưng vết sẹo to bằng ngón tay cái thì vẫn còn đó. Vết sẹo khi anh ta cau mày thì sẽ biến thành vòng tròn.
Anh ta lo lắng hỏi một hơi, nhưng Hướng Thu Vân không trả lời.
Anh ta nóng lòng muốn gỡ băng gạc ra để xem vết thương của cô.
“Anh nói đến thăm Thu Vân mà sao lại làm loạn lên vậy. Mở băng gạc ra lỡ bị nhiễm trùng thì sao?” Lâm Quỳnh Chỉ kéo tay Hướng Quân ra. Cô ấy ngồi bên giường giữ lấy Hướng Thu Vân, rồi cúi đầu nhìn băng bó trên đùi cô: “Thu Vân, băng thành như thế này… đều là bị phỏng sao?”
Lúc cô ấy nói, hai mắt đã đỏ hoe.
Trước đây cô luôn ngưỡng mộ Thu Vân, cảm thấy Thu Vân rất hạnh phúc khi được cả nhà chiều chuộng. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện va chạm cách đây hai năm, mọi thứ đã thay đối.