Đọc nhanh ở VietWriter
Hướng Thu Vân... Hướng Thu Vân!
Hạ Vũ Hào lạnh lùng nắm chặt hộp quà, tay đưa lên cửa sổ rồi thu lại. Nỗi buồn bực và tức giận trong lòng không có cách nào giải toả, anh đập mạnh vào ngực mình vài cái, nghiến răng nhét hộp quà vào chiếc áo vest.
Tu tu.
Đọc nhanh ở VietWriter
Điện thoại rung lên. Hạ Vũ Hào liếc nhìn tên người gọi là Hướng Quân gọi tới, liền cau mày rồi trực
tiếp cúp máy. Nhưng điện thoại rung lên anh lại cúp máy, lặp lại bảy lần như vậy anh mới ấn nút nghe.
"Hạ Vũ Hào, anh có bệnh hả, tại sao không nhận điện thoại của tôi?" Hướng Quân không kiên nhẫn hỏi: "Ngày mai là sinh nhật của Thu Vân rồi đó, anh đã chuẩn bị quà chưa?".
"Còn nữa, ngày mai hai người cũng đính hôn rồi, tôi đã nhờ đoàn đội sắp xếp cho hai người, tối nay qua đây luyện tập với Thu Vân một chút đi!"
Hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, Hướng Quân ở đầu bên kia lê ể mấy cái: "Hạ Vũ Hào, anh có nghe thấy ông đây nói chuyện không vậy? Nếu có thể nghe thấy thì ừm một cái!"
“Tối nay không rảnh” Hạ Vũ Hào nắm chặt điện thoại trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó kéo số điện thoại hai anh em Hướng Quân và Hướng Thu Vân vào danh sách đen, dơ hai tay lên che mặt dựa vào trên ghế ngồi.
Máu đỏ ướt đẫm chiếc váy trắng của Giang Hân Yên, khi nó thẩm xuống mặt đất, mọi thứ từ giờ phút này bắt đầu thay đổi.
Bữa tiệc sinh nhật của Hương Thu Vân đã bị hủy bỏ.
Giang Hân Yên được đưa đến bệnh viện để cấp cứu, sau hơn hai tiếng đồng hồ cấp cứu thành công, bác sĩ cho biết chân của cô ta vẫn có thể điều trị được, vài năm nữa là cô ta có thể đi lại bình thường, nhưng không thể mua được nữa.
Trong lúc cấp cứu, Hạ Vũ Hào cũng có mặt ở đó, anh và gia đình nhà họ Giang đã nghe thấy những gì Giang Hân Yên nói trong giấc mơ: "Hướng Thu Vân, chúng ta là bạn tốt, đừng đụng tôi."
Sau đó cô ta hét lên một tiếng, tỉnh dậy.
Mẹ Giang đau lòng đến mức bật khóc, ôm cô ta vào lòng, hỏi: "Trong giấc mơ con nói Hướng Thu Vân đừng đụng con, đã xảy ra chuyện gì vậy?"