Giang Minh Thắng ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào cô. Tất cả những người trong đám này đều là những người giỏi thủ đoạn, rượu đưa cho cô đều là rượu được pha chế mạnh nhất, cho dù tửu lượng của cô có tốt đến mấy cũng sẽ say.
Tống Như ở một bên lại thẳng lưng, giống như một con khổng tước giành được chiến thắng.
Nhìn thấy cô ta lại pha thêm một ly rượu chuẩn bị đưa cho Hướng Thu Vân, Giang Minh Thắng rốt cuộc không thể ngồi yên nữa. Anh ta nhíu mày, xoay người đoạt lấy ly rượu, uống cạn một hơi, hơi rượu cay xè giống như con dao cứa dọc cổ họng trực tiếp đốt cháy dạ dày.
Tống Như phản ứng lại, sắc mặt lập tức xanh mét: “Anh Thắng? Anh làm gì vậy, đây là rượu cho Hướng Thu Vân mà.”
Giang Minh Thắng trừng mắt nhìn cô ta, không nói chuyện mà đứng dậy đi tới bên cạnh Hướng Thu Vân kéo cô lên khỏi sofa:
“Cô đi ra ngoài với tôi.”
Hướng Thu Vân chỉ cảm thấy đau đớn khi cổ tay bị anh ta nắm chặt, còn chưa phản ứng lại, đã bị anh bị kéo ra khỏi phòng bao.
“Giang … Giang Minh Thắng, anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?”
Anh ta phớt lờ cô, chỉ lôi cô ra ngoài cho đến khi đi xuống cầu thang và bước ra ngoài Club Mộng Hương thì anh buông tay ra. Hướng Thu Vân vốn dĩ đi đứng không tốt, có hơi lung lay thì bị anh hất ra, cả người cô ngay lập tức không có sức mà ngã xuống đất.
Nền đá lạnh lẽo dưới cơ thể cùng với nhiệt độ dưới không độ, khiến cô tỉnh táo lại vài phút, ngẩng đầu nhìn anh ta có chút ngờ vực.
Nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy, Giang Minh Thắng nhíu chặt mày, giọng điệu xen lẫn sự thất vọng không nói nên lời.
“Đắm chìm trong trụy lạc có vui không?”
Cô sửng sốt trong giây lát.
“Nếu đã luyến tiếc cuộc sống xa hoa trụy lạc như vậy, cho dù là gái tiếp khách bị người ta mang ra làm trò cười cũng phải trở về. Vạy tại sao ngay từ đầu, lại đi làm Hân Yên bị thương? Để Hạ Vũ Hào, hủy hoại cả bản thân cô và Hân Yên, đáng giá sao?”
“Anh Thắng…”
Tống Như vội vàng đuổi theo, thậm chí trên tay còn cầm một ly rượu, nhìn cảnh tượng trước mặt mà lòng thắt lại.
Hồi trước, việc Giang Minh Thắng theo đuổi Hướng Thu Vân không bằng việc Hướng Thu Vân theo đuổi Hạ Vũ Hào, nếu không phải Hướng Thu Vân ngu ngốc lái xe đâm vào Giang Hân Yên, sợ rằng Giang Minh Thắng cũng sẽ không chết tâm với cô.
Vì vậy, cô ta sợ, sợ Giang Minh Thắng vẫn còn tình cảm với Hướng Thu Vân.
Khi đang lưỡng lự không biết có nên kéo Giang Minh Thắng đi không, thì một chiếc Ferrari màu xám bạc vụt sáng lên hai cái rồi dừng lại vững vàng ở cửa. Sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Hướng Thu Vân.
“Sao vậy? Đều ở đây làm gì?” Hướng Thu Vân vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Hạ Vũ Hào bước xuống xe, tài xế bên cạnh liền nhanh chóng điều khiển xe rời đi.
Anh bước dài không vội vã đi đến bên cạnh cô, nhướng mày: “Sao vậy? Học nửa tháng còn không biết đón khách sao?”
Hướng Thu Vân lấy lại tinh thần, cắn răng đứng lên, khom người cúi đầu: “Xin chào ngài.”
Hạ Vũ Hào không nói chuyện, cô vẫn cứ cúi xuống như vậy, tư thế này khiến cô cảm thấy có chút buồn nôn, cả người cô khẽ run lên.
Có lẽ vì ngửi thấy mùi rượu trên người cô, đôi mắt Hạ Vũ Hào hơi nheo lại.
“Trong giờ làm việc không được phép uống rượu, cô không biết sao?”
“Xin lỗi, tôi…”
Nhìn thấy bộ dạng đó của Hướng Thu Vân, Giang Minh Thắng nhíu mày, cơ thể nhanh hơn ý thức tiến lên trước một bước ngăn lại:
“Thật là trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể gặp được anh.”
Trùng hợp sao?
Nếu là như vậy, e rằng sẽ không ai tin. Nói trắng ra là không có người mật báo, loại người như Hạ Vũ Hào luôn lười đặt chân đến một nơi như vậy, cho dù là anh mới là ông chủ lớn ở phía sau.
“Nghe nói anh vừa từ Mỹ trở về không lâu, khó có dịp đến đây một lần, sao vậy? Cấp dưới của tôi chọc anh không vui sao?”
Vừa nói, anh vừa nhìn Hướng Thu Vân với ánh mắt thờ ơ: “Ở đây đã được nửa tháng, quản lý của các cô không dạy cho cô phải làm gì nếu khách không vui sao?”
Hướng Thu Vân nhắm mắt lại, xoay người hướng về phía Giang Minh Thắng, sau đó cúi đầu thật sâu:
“Xin lỗi, ngài Giang, mong anh có thể tha thứ cho tôi.”
Giang Minh Thắng không nói gì, sắc mặt không tốt.
Hạ Vũ Hào nới lỏng cổ tay áo, cười lạnh một tiếng: “Xem ra anh không định chấp nhận lời xin lỗi của cô ta rồi. Vậy để cô ta quỳ ở đây, đến khi nào anh nói không còn tức giận nữa, thì để cô ta đứng dậy…”
Hướng Thu Vân cắn chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Vũ Hào, anh ta đang muốn dồn cô vào đường cùng.