Đọc nhanh ở VietWriter
Chỉ mới bắt đầu điện thoại lại rung lên, là của Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào nói lời xin lỗi, lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi tới, hơi nhíu mày rồi kết nối: "Sao vậy?"
“Anh Vũ Hào, Hướng Thu Vân say rồi, anh tới đón cô ấy đi” Giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn lo lắng của Giang Hân Yên.
Đọc nhanh ở VietWriter
Hạ Vũ Hào mím môi, dưới mắt lóe lên một tia u ám: "Ở đâu?"
“Nhà của em” Giang Hân Yên nói: “An Thị Kiều và Dương Lan cũng ở đây, ba người say rượu như vậy em thực sự không thể chăm sóc hết được. Nếu mẹ em nhìn thấy bọn em uống rượu như thế này, em sẽ bị mắng mất”
Hạ Vũ Hào nói: "Bây giờ tôi qua ngay" rồi cúp điện thoại.
“Tôi còn có việc, mọi người cứ tiếp tục báo cáo với phó tổng giám đốc Dương” Anh nói với đám người phía sau, cầm đồ rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng phó tổng giám đốc Dương đã ngăn anh lại: "Tổng giám đốc Hạ, có thể mượn một bước nói chuyện được không?"
“Hướng Thu Vân?” Hạ Vũ Hào cùng lúc đẩy cửa vào hô lên một tiếng, do dự không biết có nên nhân lúc Hướng Thu Vân đang say rượu mà trực tiếp đeo nhẫn cho cô luôn không, hay là chờ đến sinh nhật ngày mai của cô.
Không có ai trả lời.
Căn phòng trống rỗng, cửa sổ mở ra một khe hở, khi gió thổi rèm cửa màu lam nhạt bay phấp phới mang theo hương hoa.
Khuôn mặt điển trai của Hạ Vũ Hào hơi trầm xuống, anh quay đầu nhìn người giúp việc phía sau, giọng nói có chút lạnh lùng: "Hướng Thu Vân đâu?"
Bị anh nhìn chằm chằm, trên chóp mũi của người giúp việc hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, cô ta cúi đầu, thận trọng nói: "Cô chủ của chúng tôi nói, nếu như ngài đến tìm cô Hướng thì dẫn ngài đến đây."
“Hướng Thu Vân đâu?” Hạ Vũ Hào không kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.