Mục lục
Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta thở dài thườn thượt, giữa hai lông mày là vẻ bất đắc dĩ: "Em thực sự không muốn nhìn thấy anh bị lừa gạt chẳng hay biết gì, em cũng không muốn nghe người khác nói chị em tốt của mình không biết kiềm chế, nói anh trai của em chen chân vào mối quan hệ của hai người. Nói cho anh biết sự thật em cũng rất đau lòng."


“Chuyện này đừng nói cho ai biết!” Hạ Vũ Hào mặt căng cứng nói, vẻ mặt thất thần bước lên xe, nhanh chóng khởi động xe rời khỏi nhà họ Giang.



Đọc nhanh ở VietWriter


Giang Hân Yên nhìn chiếc xe dần đi xa, vẻ mặt phức tạp, chua xót.


Anh Vũ Hào liên tục nói là anh không thích Hướng Thu Vân, chỉ bởi vì yêu cầu lợi ích nên mới liên hôn với nhà họ Hướng. Nhưng biểu hiện hôm nay của anh, rõ ràng là đã rung động với Hướng Thu Vân mà lại không biết...


Vài giờ, đối với những người khác mà nói thì thật sự trôi qua rất nhanh, nhưng Hạ Vũ Hào chưa bao giờ bị dày vò như vậy.



Đọc nhanh ở VietWriter


Sau khi rời khỏi nhà họ Giang, anh vội vã đến công ty, giám đốc tài vụ đến đưa báo cáo hàng tháng cho anh, nhưng anh cái gì cũng không nghe lọt. Thư ký mang văn kiện cần ký tên đến, có hai ba cái anh đều ký nhầm chỗ, một cái còn ký cả tên


uy.


Hướng Thu Vân lên.


Hiệu suất quá thấp, anh dứt khoát rời khỏi công ty. Trước khi lên xe, anh ném chiếc nhẫn mua hồi chiều vào thùng rác rồi lái xe rời khỏi công ty.


Chỉ là khi đến cột đèn giao thông đầu tiên, anh mới cau mày, đánh tay lái quay lại công ty.


Những người dọn vệ sinh của tập đoàn Hạ Thiên đang xử lý rác, rác trong thùng và rác trước cửa đã được đóng gói xong chuẩn bị ném lên xe.


Hạ Vũ Hào ngồi ở ghế lái, những ngón tay mảnh khảnh đẹp đẽ gõ nhẹ vào vô lăng.


Anh nhìn chằm chằm vào người dọn dẹp vệ sinh, đứng dậy nhưng lại ngồi xuống, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, chờ đến khi người dọn dẹp vệ sinh chuẩn bị lái xe rời đi anh mới nhanh chóng xuống xe, bình tĩnh gọi người dọn dẹp vệ sinh lại.


“Ngài là tổng giám đốc Hạ?” Mắt người dọn dẹp vệ sinh đục ngầu nhìn chằm chằm vào anh một lát, khuôn mặt già nua như vỏ cây của ông ấy nhuốm màu ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.


Hạ Vũ Hào ừ một tiếng: "Phiền ông đợi tôi một chút."


Anh cau mày, nín thở lấy túi rác trên cùng của xe, chịu đựng mùi chua và kinh tởm rồi lấy hộp quà có chiếc nhẫn trong đó ra.


“Cảm ơn” Hạ Vũ Hào buộc chặt miệng túi rác lại rồi ném lên xe, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc và ngơ ngác của người dọn vệ sinh vội vàng quay lại xe.


Không biết thứ đồ uống bỏ đi nào đã nhỏ xuống áo vest của anh, mùi chua chua, thối rữa nhưng lại xen lẫn vị chua ngọt của đồ uống khiến người ta cảm thấy buồn nôn.


Hạ Vũ Hào cởi áo khoác ngoài, ném lên ghế sau xe, mở hết tất cả các cửa sổ xe ra.


Một cơn gió thoảng qua, hương thơm cỏ cây thổi bay mùi chua trong xe, nhưng lại khiến ngọn lửa khô khốc trong lòng Hạ Vũ Hào càng thêm mãnh liệt.


Anh đập mạnh tay vào vô lăng, mây đen trên gương mặt tuấn tú khiến người ta không khỏi rùng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK