Đọc nhanh ở VietWriter
Hạ Vũ Hào hừ lạnh một tiếng, không nói gì, như là ngầm thừa nhận. Anh chưa bao giờ thích nhà họ Giang.
“Nhưng anh nói em tìm người giống Hướng Thu Vân, còn cố ý sắp xếp chuyện này cho anh xem thì oan cho em quá” Mắt Giang Hân Yên có chút đỏ lên: “Em là bạn tốt của Hương Thu Vân, nhưng mà đối tượng ngoại tình của cô ta lại là anh trai của em, làm sao em có thể vô duyên vô cớ hắt nước bẩn lên người hai bọn họ.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt mờ mịt hơi nước: "Hơn nữa, anh quen biết Hướng Thu Vân nhiều năm như vậy, trong lòng anh nên rõ ràng người đó có phải là Hướng Thu Vân hay không."
Đọc nhanh ở VietWriter
Trong lòng dường như có hàng vạn con kiến đang gặm cắn, tê dại, ngứa ngáy, đau đớn, Hạ Vũ Hào kéo cà vạt xuống, cau mày nói: "Trên đời có nhiều người như vậy, khó bảo đảm được không có người lớn lên giống Hướng Thu Vân như đúc."
"Anh Vũ Hào nguyện tin một chuyện chỉ có khả năng một phần một vạn xảy ra còn hơn là những gì em nói, thật khiến em đau lòng” Giang Hân Yên cười khổ lau khóe mắt: “Như vậy đi, anh trai của em cùng Hướng Thu Vân vẫn ở căn phòng vừa rồi, chi bằng bây giờ anh với em cùng qua xem thử rốt cuộc đó có phải là Hướng Thu Vân không?”
Hạ Vũ Hào vắt cà vạt lên khuỷu tay, siết chặt hộp quà đang cầm, hai mắt thâm thúy không rõ, nhấc chân bước xuống lầu.
Giang Hân Yên chạy chậm vài bước đến cạnh anh, nhẹ nhàng nói: "Cầu thang nhỏ phía tây nam của phòng khách có thể đi đến phòng đối diện. Sau khi đến đó, em sẽ nói với Hướng Thu Vân là anh vừa tới tìm cô ta".
Tốc độ của anh quá nhanh khiến cô ta phải chạy chậm mới đuổi kịp.
“Đây, là căn phòng này, anh Vũ Hào đợi em một chút, em đến gõ cửa” Giang Hân Yên tới trước cửa, gõ nhẹ vài cái.
“Cốc, cốc..
Cánh cửa từ bên trong mở ra, Giang Minh Thắng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen đứng ở cửa, trên khuôn mặt điển trai luôn luôn ấm áp của người đàn ông lúc này thay đổi không ngừng, ánh mắt anh ta nhìn Hạ Vũ Hào với vẻ thù địch không hề che giấu.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào nhìn lướt qua anh ta, tức khắc dừng trên người Hướng Thu Vân đang mặc váy ngắn hở rốn, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng hơn.
Trong phòng này chỉ có Hướng Thu Vân và Giang Minh Thắng, không có người thứ ba!
“Vũ Hào, sao anh lại tới đây?” Hướng Thu Vân cười tủm tỉm đi đến trước mặt anh, vòng tay qua cổ rồi hôn lên môi anh một cái chụt: “Có phải mới nửa ngày không gặp, anh đã nhớ em rồi đúng không?”.
Giang Minh Thắng thấy vẻ mặt xuân tình phơi phới của Hương Thu Vân, gương mặt điển trai lập tức trở nên khó coi, muốn tiến lên kéo hai người ra, nhưng vừa đi được nửa bước, đã bị Giang Hân Yên túm lấy, lắc đầu nhìn anh ta.
“Công ty còn có việc, tôi đi trước!” Giang Minh Thắng áo khoác cũng không cầm, liền đen mặt đi ra ngoài.
Cả người Hướng Thu Vân gần như treo trên người Hạ Vũ Hào: "Sao anh không nói gì vậy? Hôm nay tâm trạng không tốt ư?".
Cô bĩu môi chồm tới hôn anh, nhưng anh quay đầu đi tránh nụ hôn của cô.