"Anh nghiêm túc đấy chứ?” Mộng Hàm một tay chống hông, chậm rãi nói: “Anh có thể thử suy nghĩ xem, nếu như nhà họ Hướng phá sản thì anh cũng không thể tiêu xài phung phí chi tiền thả ga giống như bây giờ được, nói không chừng ngay cả mấy chiếc xe yêu thích trong gara cũng phải bán đi...”
Đọc nhanh ở VietWriter
“Đào đâu ra nhiều lời nhảm nhí quá vậy, ông đây có thể tiêu xài phung phí chi tiền thả ga hay không thì liên quan đếch gì đến cô! Cút ngay đi cho ông!” Ngoài bà xã và em gái ra thì đối với những người khác Hướng Quân không có cái khái niệm thương hương tiếc ngọc gì cả, trực tiếp đẩy Mộng Hàm ra, nhấc chân muốn đá Hạ Vũ Hào.
Mộng Hàm nghiêng đầu nhìn về phía ba người bảo vệ, nhíu mày nói: “Gọi các người lên đây để xem kịch đấy à? Còn không mau cản cậu Hướng lại đi?”
Lúc giọng nói vừa dứt, Hạ Vũ Hào đã nắm chân đang đá về phía bên này của Hướng Quân, dùng sức tóm chặt.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Con mẹ nó!” Hướng Quân suýt chút nữa té lăn trên đất, may mắn bắt được một bên sô pha, nhưng bởi vì động tác xoạc chân này ảnh hưởng đến trứng nên anh ta đau đến mức trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh.
Chỉ là không lâu sau đó đã có hai người bảo vệ bước tới, người bên trái người bên phải chế trụ Hướng Quân.
Mà một người khác thì theo mệnh lệnh của Mộng Hàm bước tới đỡ lấy Hạ Vũ Hào sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Tổng Giám đốc Hạ, cậu Hướng này nên xử lý như thế nào?” Mộng Hàm hỏi: “Báo cho người của Cục Cảnh sát để họ dẫn đi hay là như thế nào?”
Cánh tay Hạ Vũ Hào đang khoác trên cổ bảo vệ, vì đau đớn mà trên trán toát ra mồ hôi lạnh men theo sườn mặt chảy xuống.
Anh chỉ hờ hững liếc mắt nhìn Hướng Quân một cái rồi thu hồi ánh mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Để bên bảo vệ xóa sạch video giám sát trong ngày hôm nay”.
“Nhưng theo quy định thì video giám sát cần phải được lưu trữ lại từ ba tháng trở lên” Mộng Hàm nói.
Có lẽ cơn đau trên đùi đã mất đi tác dụng, đáy mắt Hạ Vũ Hào hiện lên vẻ mơ mơ màng màng, sắc mặt vốn tái nhợt không biết từ khi nào lại bị phủ kín bởi một lớp ửng hồng: “Chỉ xóa một tầng này, có chuyện gì xảy ra thì tôi chịu trách nhiệm”
“Được rồi” Mộng Hàm không để ý tới Hướng Quân đang ở một bên lớn tiếng kêu la, cô ta nói với bảo vệ: “Xe đã ở dưới chờ sẵn, cậu đưa Tổng Giám đốc Hạ đi
đi, cái gì nên nói cái gì không nên nói bản thân cậu nên biết rõ”
Bảo vệ liên tục đáp “Vâng vâng” rồi đỡ Hạ Vũ Hào rời đi.
Cửa khóa lại từ bên ngoài, Hướng Thu Vân ở bên trong cơ bản là mở không ra được. Cô đập cửa gọi cả nửa ngày, giọng cũng khàn đi nhưng không ai mở cửa cho cô cả.
Mãi cho đến nửa giờ sau đó, Mộng Hàm mới tới mở cửa cho cô.
Hướng Thu Vân vội vàng nói cảm ơn, chạy tới phòng 505 phía đối diện lại thấy căn phòng sạch sẽ lạ thường, quần áo bị xé rách của cô, camera mini bị giẫm nát, cốc chân dài bị hất vỡ tan đều không thấy nữa.
Mặt sàn sáng bóng như gương soi, tựa như những vết máu đó chỉ là một khung cảnh trong giấc mơ của cô.
Cô lục tung toàn bộ căn phòng nhưng lại không thấy được Hạ Vũ Hào và anh trai cô đâu cả, sắc mặt cô trắng bệch mà chạy đến trước mặt Mộng Hàm, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy: “Chị Hàm, chị biết anh trai tôi bây giờ.... Ở đâu không?”
“Vết thương trên đùi của Tổng Giám đốc Hạ không nhẹ, cô không muốn hỏi thăm một chút xem bây giờ anh ta đang ở đâu sao?” Khóe miệng Mộng Hàm nhếch lên một độ cong vô cùng quyến rũ nhưng đáy mắt lại không có được một chút nét cười nào.
Hướng Thu Vân cũng không quan tâm đến vết thương của Hạ Vũ Hàonhư thế nào, hiện tại anh đang ở đâu, cô bắt lấy cảnh tay của Mộng Hàm, lại hỏi một lần nữa: “Ngài nhìn thấy anh trai của tôi sao?”