Mộng Hàm nhẹ nhàng gỡ bàn tay của cô ra, ẩn sau nụ cười tươi đó là sự tức giận không dễ gì phát hiện được: “Tôi không chỉ nhìn thấy mà còn suýt chút nữa đã bị anh ta đánh, cậu Hướng đúng là càng ngày càng lợi hại”.
Đọc nhanh ở VietWriter
Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc, trong lòng rối như tơ vò, vội muốn biết tình hình của Hướng Quân đến mức không thể nào chịu nổi, nhưng cũng không thể không gác lại tâm tư để mà xin lỗi Mộng Hàm: “Bởi vì chuyện của tôi mà anh trai tôi có chút mất kiểm soát, tôi thay mặt anh trai xin lỗi chị”
“Được rồi, tôi cũng có thể hiểu cho anh ta” Thấy dáng vẻ cổ khom lưng uốn gối như thế, Mộng Hàm khẽ thở dài, cũng không rõ là vì đồng tình hay là vì cảm xúc khác: “Anh trai cô không có chuyện gì đâu, tôi thấy theo ý của Tổng Giám đốc Hạ thì hẳn là cũng không định so đo chuyện lần này với anh trai cô, cô cũng đừng lo lắng”
Nỗi lo lắng trong lòng Hướng Thu Vân cũng giảm đi một chút: "Cảm ơn chị Hàm đã nói cho tôi biết những chuyện này”.
Đọc nhanh ở VietWriter
Nhưng trái tim vẫn không thể yên tâm mà đập nhanh trong lồng ngực, cô cảm thấy người như Hạ Vũ Hào không giống như người sẽ dễ dàng buông tha cho anh trai của cô như vậy.
Mộng Hàm “Ừ” nhẹ một tiếng, khi đi ngang qua bên người cô thì dừng lại, nghiêng đầu nói với cô:
“Hôm nay cô không cần phải làm việc, quay về nghỉ ngơi
đi."
“Được rồi” Có thể nghỉ ngơi là chuyện tốt nhưng mí mắt bên phải của Hướng Thu Vân cử giật liên tục, trong lòng cô không hiểu sao có chút bất an lạ kỳ.
Trong ánh nhìn khác thường của mọi người, cô cùng với đôi chân trần bước vào thang máy. Không có gió nhưng phía dưới làn váy lại không mặc bất cứ thứ gì, lạnh lẽo trống trơn đã làm cho cô cảm thấy nhục nhã, lại làm cô khó chịu trong lòng.
Đứng trong thang máy đang có ba nam hai nữ, trong đó có một người phụ nữ chỉ về phía Hướng Thu Vân, nhón chân ghé vào bên tại người đàn ông không biết đang thậm thụt nói chuyện gì.
Hướng Thu Vân không nghe thấy được bọn họ nói cái gì nhưng vẫn cảm thấy bọn họ đều đang nhìn cô, đều đang bàn tán về cô.
Cô mất tự nhiên mà khép chặt hai chân đứng vào góc của thang máy, hai tay dán chặt bên người siết chặt lấy quần áo, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
Đinh!
Trong nháy mắt thang máy đã tới nơi, Hướng Thu Vân bước từ một góc ra tới cửa. Trong thoáng chốc khi cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng bước ra ngoài, nhưng khi mới vừa cất bước liền bị một người tóm chặt cánh tay.
Cô quay đầu lại nhìn, người tóm chặt tay cô là người phụ nữ mới rồi nhón chân thầm thì với người đàn ông kia: “Chào ngài, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Người phụ nữ mỉm cười với cô, đột nhiên khom lưng cởi đôi giày cao gót dưới chân ra, đưa tới trước mặt cô: “Chiều cao của chúng ta cũng không chênh lệch nhiều, kích thước chân có vẻ cũng không khác nhau lắm, hẳn là cô có thể mang vừa”
Hướng Thu Vân thả lỏng bàn tay đang siết chặt góc áo, cổ họng hơi thắt lại, cô cúi đầu nhìn đôi giày cao gót màu hồng nhạt trên mặt đất, không nói một tiếng nào.
“Cô không cần phải lo lắng cho tôi” Người phụ nữ cong cong đôi mắt: “Lát nữa chồng tôi lại mua cho tôi một đôi giày khác là được rồi.”
Hướng Thu Vân nhìn đôi giày, là hàng hiệu cao cấp, hơn nữa hình như còn chưa mang được bao nhiêu lần: “Không cần đâu, cảm ơn, tôi là...” Nhân viên làm việc ở đây, sống rất gần chỗ này.