“Được, các người đều không gọi đúng không?” Trong mắt Hướng Quân tràn đầy tơ máu, ngón tay chỉ vào từng nhân viên làm việc ở đó, đi nhanh tới cầu thang máy.
Bọn họ không gọi, anh ta liền tự mình tìm!
Trong mắt Lâm Quỳnh Chỉ thoáng hiện một tia do dự, muốn gọi anh ta lại nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, im lặng không lên tiếng đi theo phía sau anh ta.
Một đám nhân viên làm ai cũng không dám đi tới ngăn.
Nhà họ Hướng không thể sánh bằng nhà họ Hạ nhưng cũng không phải người mà mấy người bọn họ có thể đắc tội đến.
“Anh tìm tôi?” Lúc này, cửa thang máy mở ra, Hạ Vũ Hào đẩy Giang Hân Yên đi ra.
Nghe thấy giọng nói của anh, Hướng Quân xoay người lại, không nói hai lời, trực tiếp vung năm đấm lên, đánh tới Hạ Vũ Hào.
“Hướng Quân!” Lâm Quỳnh Chỉ lưỡng lự một chút, vẫn tiến lên chẩn ở trước người Hạ Vũ Hào, lắc đầu với Hướng Quân.
“Em tránh ra!” Hướng Quân kéo cô ấy ra, bước mấy bước đến trước mặt Hạ Vũ Hào, hai tay nắm lấy cổ áo của anh, mỗi một chữ đều c “anh nhìn sang tôi, tôi nhìn sang anh”, là gắn từ trong cổ họng ra: “Họ Hạ, con mẹ mày còn là con người sao?!
Lâm Quỳnh Chỉ kéo cánh tay của anh ta, giọng nói nghẹn ngào: “Hướng Quân, anh đừng như thế”
“Mày nói đi, có phải không?” Hướng Quân chăm chú nhìn Hạ Vũ Hào, nước mắt bỗng dưng trào ra, anh ta bỏ một tay ra lau đi, hét lên: “Người phụ nữ mà mày thích thì là người, em gái tao thì không phải là người à?”
Lượng người trong đại sảnh càng ngày càng nhiều, thậm chí có người đang lén lút quay phim chụp ảnh “Rất đẹp mắt?” Hạ Vũ Hào không để ý đến Hướng Quân đang giận dữ, thản nhiên liếc qua những người vây xem.
Mọi người vội vã hạ điện thoại di động xuống, không dám chụp nữa.
Mộng Hàm lắc eo bước ra khỏi thang máy, trong con ngươi gợn sóng nước trong trẻo: “Làm phiền mọi người tự giác xóa bỏ tất cả ảnh chụp và video sau đó cần đến chỗ nào thì đến chỗ ấy đi.”
Đoàn người đông đúc rời đi hết trong chốc lát nhưng rất nhiều người vừa đi vừa quay đầu lại nhìn.
“Giang Hân Yên bị gãy một chân, mày sống sờ sờ đập gãy một chân của em gái tao, còn tống con bé vào tù hai năm! Còn chưa biết chắc năm đó ai đúng ai sai đâu, cho dù là lỗi của em gái tao, đáng ra con bé cũng đã trả hết nợ, vì sao mày vẫn không buông tha cho con bé?!” Tâm trạng Hướng Quân kích động, sắc mặt dữ tợn.
Hạ Vũ Hào hờ hững nhìn anh ta, trong giọng nói thấm ý lạnh: ““Buông tay”
“Chuyện em gái tao sai nhất đời này chính là mẹ nó mắt mù coi trọng mày!” Hướng Quân dùng sức siết cổ áo của anh, trong mắt đỏ tươi: “Hạ Vũ Hào, tao hỏi mày, đùi của Thu Vân bị bỏng thành như vậy có phải do mày làm hay không?”
Giang Hân Yên vẫn luôn im lặng không lên tiếng liền vội vàng tiến lên, vẻ mặt lo lắng kém theo áy náy: “Anh Hướng Quân, chuyện này thật sự không thể trách anh Vũ Hào, là lúc em bưng ấm trà không cẩn thận làm bỏng đùi của Hướng Thu Vân. Em sẽ bồi thường tiền thuốc men, hôm khác em cũng sẽ đến bệnh viện nói chuyện với Hướng Thu Vân…”
Huỳnh!
Hướng Quân buông Hạ Vũ Hào ra, lật mạnh xe đẩy ngã ra đất, giều cợt nói: “Bồi thường tiền thuốc men?”
Anh ta rút ví ra, lấy ra một xấp tiền mặt, ném vào mặt của Giang Hân Yên: “Ông đây mẹ nó không thiếu tiền! Chút tiền này đủ bồi thường tiền thuốc men của mày không? Không đủ ông đây vẫn còn!”
Anh ta lấy một đống thẻ ngân hàng ra khỏi ví, đập tất cả vào mặt Giang Hân Yên.
Giang Hân Yên thảm hại nằm trên mặt đất, xe lăn đè trên nửa người dưới của cô ta, cô ta muốn đẩy xe lăn ra nhưng không đủ sức lực, hoàn toàn không đẩy được.
Tiền và thẻ rơi lả tả xung quanh và trên người cô ta, trên mặt cô ta nóng hừng hực, đau đớn trên người kém xa nỗi xấu hổ trong lòng.
Lâm Quỳnh Chỉ ngăn Hướng Quân còn muốn đánh Giang Hân Yên lại, nhỏ giọng nói: “Cho qua đi, dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, hơn nữa nói không chừng cô ấy cũng không cố ý, cũng nói xin lỗi rồi.”
“Em mà cũng tin lời của người què này à?” Hướng Quân nhổ nước.
bọt xuống mặt đất: “Cô ta còn nói Thu Vân lái xe đụng vào cô ta đấy, ông đây mẹ nó không tin!”
Giang Hân Yên lấy tiền mặt rơi trên đầu và trên người xuống, ánh mắt trở nên tối tăm vì một câu người què kia.
“Hướng Quân, anh làm loạn đủ chưa?” Hạ Vũ Hào ngồi xổm xuống, lật xe đẩy trên người Giang Hân Yên lên, bế cô ta đặt vào xe lăn một lần nữa.
“Chưa đủ!”
Hướng Quân nhìn Giang Hân Yên được Hạ Vũ Hào chuyên tâm.
che chở, uất ức, phân nộ ở trong máu xông lên kêu gào: “Chẳng phải đôi trai gái chó chết các người thích ăn miếng trả miếng sao? Hôm nay con điếm tâm cơ này làm bỏng em gái tao, cô ta đừng mong được sống dễ chịu!”
“Hướng Quân, anh định làm cái…” Con ngươi Lâm Quỳnh Chỉ co rụt lại, còn chưa nói hết câu đã thấy Hướng Quân bước tới đoạt lấy ấm trà trong tay nhân viên tạp vụ, hất thẳng vào Giang Hân Yên.
Rào rào!
Một nửa nước nóng văng đầy đất, còn một nửa thì vào trên quần tây của Hạ Vũ Hào và trên mu bàn tay của Giang Hân Yên Vết thương của Hạ Vũ Hào không rõ ràng lắm nhưng mu bàn tay mềm mại của Giang Hân Yên lập tức đỏ lên, còn nổi lên vài bọng nước.
Cô ta cắn chặt môi đỏ mọng, nước mắt im lặng chảy xuống, khiến người khác thương hại.
Mặt Lâm Quỳnh Chi một lúc xanh, một lúc đỏ, sau khi u không nói thêm được câu nào.
Trong đôi mắt gợn sóng nước lăn tăn của Mộng Hàm hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó liền chỉ còn lại sự hứng thú nồng đậm.
“Lúc cô ta đổ cả một bình trà lên người em người tao, tại sao con mẹ mày không biết giúp ngăn cản? Hả?!”
Tràn Hướng Quân nổi đầy gân xanh, ngón tay từ chóp mũi Hạ Vũ Hào chỉ sang chóp mũi Giang Hân Yên: “Mày đổ một bình trà vào em gái tao, ông đây mới mẹ nó hất vào mày một chút như thế, coi như con mẹ mày gặp may mắn!”
Nói xong, anh ta kéo Lâm Quỳnh Chỉ định rời đi.
Hạ Vũ Hào hạ mắt liếc nhìn quần tây ướt đẫm, thờ ơ nói với Mộng Hàm: “Tìm hai người ngăn cản anh ta lại, báo cảnh sát”
Mộng Hàm thản nhiên lên tiếng, yểu điệu thướt tha bước tới dặn dò cô gái ở quầy lễ tân.
“Anh Vũ Hào, đừng báo cảnh sát.”
Giang Hân Yên nắm ống tay áo của anh, lắc lắc đầu, rưng rưng nước mắt: “Cũng chỉ vì tức giận nên anh Hướng Quân mới làm như vậy, nói cho cùng vẫn là lỗi của em. Nếu không phải do em không cẩn thận làm đổ nước lên người Hướng Thu Vân thì cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này”
Hướng Quân đã ra đến của club, nghe thấy vậy lại hùng hùng hổ hổ quay lại: “Con mẹ mày, ông đây mẹ nó ghê tởm nhất là loại con điểm tâm cơ bạch liên hoa như mày!”
Anh ta nhấc chân định đạp xe lăn, bị Lâm Quỳnh Chi dùng hết sức bình sinh kéo lại, trong giọng nói mang theo nức nở: “Hướng Quân, anh có thể để em bớt lo lắng được không?”
Hướng Quân siết chặt nắm đấm, dừng động tác lại, trừng mắt nhìn chòng chọc vào Giang Hân Yên, nhổ mạnh một cái xuống đất: “Thật mẹ nó ghê tởml”
“Anh Hướng Quân, anh… Lông mi Giang Hân Yên run rẩy vài cái, nghẹn ngào không nói nên lời.
Lâm Quỳnh Chi cố gắng nâng khóe môi, mặt mày tươi tắn xin lỗi cô †a: “Tại vì Hướng Quân đang bực bội nên mới làm ra loại chuyện không hay này. Cô Giang, tôi thay anh ấy nói xin lỗi với cô, thật sự xin lỗi, có thể đừng báo cảnh sát không?”
“Cứ để cho bọn họ báo, thật sự cho rằng ông đây sẽ sợ sao?”
Hướng Quân cười khẩy một tiếng, mạnh mẽ kéo Lâm Quỳnh Chi đi ra ngoài.
Nhưng hai bảo vệ Mộng Hàm vừa gọi đã đến, giơ tay chặn hai người lại.
Thấy vậy, Lâm Quỳnh Chỉ cực kỳ sốt ruột, muốn cầu xin Hạ Vũ Hào với Giang Hân Yên nhưng Hướng Quân ngăn cản không cho.
Từ đầu đến cuối vẻ mặt Hạ Vũ Hào vẫn lạnh nhạt, không có chút thay đổi nào, chỉ là khi liếc sang bọng nước trên tay Giang Hân Yên, trong đầu anh thoáng hiện lên bắp đùi dữ tợn của Hướng Thu Vân, chân mày khẽ nhíu lại, khẽ đến không nhìn ra.
Anh đi vòng ra phía sau xe lăn, đẩy Giang Hân Yên đi ra ngoài.