“Tổng giám đốc Hạ định đưa cô Giang đi bệnh viện sao?”
Mộng Hàm đi tới trước xe lăn, đặt tay phải lên xe lăn: “Tôi nhớ là nửa tiếng sau ngài còn có một cuộc họp rất quan trọng, hay là để tôi đi đi”
Hạ Vũ Hào nâng mắt liếc nhìn cô ta, giọng nói hờ hững: “Không cần.
“Ha ha”
Hướng Quân ở cạnh đó cười khẩy, tức đến xanh mét cả mặt mày: “Còn rất trọng tình! Họ Hạ, tao thấy mày với con điếm tâm cơ này đã ở bên nhau từ lâu rồi đúng không?!”
Lâm Quỳnh Chỉ gấp gáp che miệng của anh ta lại: “Anh bớt tranh cãi đi!” Cô ấy cười ngượng ngùng với Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên: “Hướng Quân anh ấy… anh ấy uống một chút rượu, bây giờ mượn rượu làm loạn đấy. Chờ anh ấy tỉnh rượu, nhất định tôi sẽ bảo anh ấy đến nhà xin lỗi!”
“Xin lỗi cái rằm, đời này ông đây sẽ không xin lỗi đôi trai gái chó chết này!”
Hướng Quân áy náy hai năm, uất nghẹn hai năm, ngày hôm nay quyết tâm tìm lại công bằng cho em gái: “Hạ Vũ Hào, nếu như mày thích họ Giang thì đừng đồng ý đính hôn với em gái tao!”
Anh ta hít một hơi thật sâu, tròng mắt đỏ thãm xuất hiện một lớp nước, chỉ vào Hạ Vũ Hào quát ầm lên: “Con bé trông mong đi theo phía sau mày mười mấy năm, nghe nói mày đồng ý đính hôn với con bé thì hưng phấn đến mức gặp một người kể một lần! Kết quả thì sao?”
“Hướng Quân!” Lâm Quỳnh Chỉ nỗ lực ngăn cản anh ta.
Nhưng Hướng Quân giữ cô ấy dưới cánh tay, không cho cô ấy di chuyển: “Mày vì Giang Hân Yên, dám đánh gấy một chân của em gái tao, khiến con bé ngồi tù hai năm, còn ép buộc nhà họ Hướng bọn tao cắt đứt quan hệ với con bé! Mày sớm nói mày đã dan díu với họ Giang, ông đây mẹ nó tuyệt đối không để cho Thu Vân xuất hiện trước mặt mày!”
“Anh Hướng Quân, chuyện này muốn trách thì trách em đi” Giang Hân Yên lau nước mắt ở khóe mắt, sắc mặt tái nhợt lại suy yếu: “Em thấy Thu Vân thích anh Vũ Hào như vậy, không muốn để cho anh ấy từ chối cô ấy, sợ cô ấy quá đau lòng, không ngờ rằng sau này lại biến thành như vậy.”
Hướng Quân xän tay áo lên, trên cẳng tay nổi đầy gân xanh: “Giả vờ giả vờ giả vờ, con mẹ mày giả vờ nữa cho ông!”
Anh ta xông lên trước lật xe lăn.
“Hướng Quân” Hạ Vũ Hào ghìm xe lăn lại, nhìn thẳng vào anh ta, mơ hồ mang theo vài phần cảnh cáo.
“Làm sao, lại mẹ nó muốn ức hiếp người khác à?”
Hướng Quân cứng cổ tiến lên trước, chỉ vào chân mình kêu gào: “Tới đây, mày đánh gãy nốt chân của tao đi này!”
Lúc này hai cảnh sát đi đến, anh nhìn sang tôi, tôi nhìn sang anh, sau đó người gầy hơn trong đó miễn cưỡng hỏi: “Xin hỏi vị nào báo cảnh sát?”
Người đến Club Mộng Hương không giàu thì sang, không ai mong muốn xử lý chuyện ở đây, hai người bọn họ mới tới liền bị cấp trên cử đến.
“Tôi”
Mộng Hàm bước về phía trước mấy bước, mỉm cười nói: “Cậu Hướng gây sự ở club bọn tôi, còn làm Tổng giám đốc Hạ và cô Giang bị thương, hai người nói chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Lâm Quỳnh Chỉ giấy giụa muốn tiến lên nói vài câu làm hòa, lại bị Hướng Quân ngăn cản.
“Chuyện… Chuyện này…”
Người nói chuyện vẫn là cảnh sát gầy kia: “Nếu không thì, đầu tiên cứ về cục cảnh sát lập biên bản trước đã, cần phải tạm giam…”
Một viên cảnh sát khác ngắt lời anh ta: “Hai chúng tôi đều là người mới tới, chưa thuần thục xử lý nghiệp vụ, cụ thể phải thế nào cũng không phải rất rõ ràng. Thế này đi, cậu Hướng, làm phiền ngài theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến, sau này xử lý như thế nào chúng tôi còn phải hỏi các tiền bối”
“Không cần đến cục cảnh sát đâu, một chút chuyện nhỏ mà thôi, bọn tôi tự giải quyết là được, làm phiền hai vị đi một chuyến, thật là ngại quá.” Giang Hân Yên dịu dàng nói.
Lâm Quỳnh Chỉ thở phào nhẹ nhõm, cười làm lành: “Vậy thì phải cảm ơn cô Giang rồi, hôm khác nhất định chúng tôi sế đến nhà nói cảm ơn”
Thấy Hạ Vũ Hào không có ý phản đối, cậu cảnh sát vội vàng nói: “Tự hoà giải cũng được, chúng tôi…
“Không cần cô ta giả vờ giả vịt!” Hướng Quân hừ lạnh một tiếng, buông Lâm Quỳnh Chỉ ra, đi thẳng tới giữa hai cảnh sát kia: “Đi thôi!”
Lâm Quỳnh Chỉ xông lên trước níu anh ta lại, giận không có chỗ phát tiết: “Hướng Quân, có phải anh muốn khiến em tức chết thì mới vừa lòng không hả?”
“Không sao cả, về nhà đợi anh” Hướng Quân nâng mặt của cô ấy lên, hôn một cái, trên khuôn mặt tuấn tú nhuộm vẻ cay đẳng: “Anh thật sự không cam lòng nhìn Thu Vân chịu khổ mỗi ngày như vậy”
Nước mắt của Lâm Quỳnh Chỉ rơi xuống lã chã, cô ấy vội vã lau đi, dừng một lúc rồi lên tiếng: “Đi thôi, em đi cùng với anh.”
“Phi báng, gây rối, cố ý gây thương tích, cần phải xử lý thế nào thì xử lý như thế” Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn mấy người, đẩy Giang Hân Yên đi ra cửa: “Tôi sẽ cử luật sư đến đó.”
Hướng Thu Vân nắm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt yếu ớt.
Cô cầm điện thoại di động gọi cho Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chỉ lần thứ hai mươi, vẫn không ai nghe máy.
Mí mắt cô nhảy lên nhảy xuống, đáy lòng bộc phát nỗi bất an.
Anh trai cài cho cô nhạc chuông đặc biệt, trước giờ đều là vang hai tiếng liền nghe máy, chưa từng thế này bao giờ.
“Chắc là cậu Hướng trong lòng không vui vẻ nên đi uống rượu, uống say rồi, cô đừng quá lo lắng. Hơn nữa cô chủ cũng đi theo bên cạnh, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.” Chu Hồng đặt bát cháo và dưa cải lên bàn, nói.
Hướng Thu Vân bỏ điện thoại di động xuống, mím mím môi, nhìn thẳng vào cô ấy.
“Chuyện này thật sự không thể trách tôi.’ Ánh mắt Chu Hồng né đi, nhỏ giọng giải thích: “Trước đó anh trai cô từng thấy tôi với cô ở cùng một chỗ, sau đó gặp tôi trong bệnh viện liền hỏi tôi có phải cô cũng đang ở đây không, tôi mới nói ra”
Hướng Thu Vân rũ mắt xuống: “Ăn cơm đi.”
Nói xong, cô bê bát cháo lên, uống từng ngụm nhỏ.
Nếu như cô lộ ra vẻ cáu kỉnh còn tốt, cô không nói tiếng nào thế này làm cho trong lòng Chu Hồng càng không nắm chắc: “Hướng Thu Vân, tôi thật sự không cố ý, nếu lần sau gặp phải loại chuyện này, tôi sẽ tuyệt đối không nói “Trời sắp tối rồi, cô ăn xong rồi đi về đi” Cháo uống vào trong miệng không có chút mùi vị nào, Hướng Thu Vân gắp mấy đũa dưa cải bỏ vào trong miệng nhưng vẫn không thấy mùi vị gì.
Chu Hồng xoắn xuýt lại, bê bát cháo lên uống một ngụm rời mới nói nhỏ: “Nhưng mà cô chủ nói, bảo tôi trông coi cô.”
Hướng Thu Vân đặt bát cháo xuống, hờ hững nhìn cô ấy.
Giờ khắc này, đột nhiên Chu Hồng hiểu ra tại sao các đồng nghiệp lại sợ Hướng Thu Vân.
Loại cảm giác này rất khó miêu tả, rõ ràng đối phương không nói lời cay nghiệt gì, cũng không chuyện gì độc ác nhưng mà bị đối phương nhìn như thế này, trong lòng cô ấy liền không kìm được mà rối tung tù mù.
Đúng vào lúc này, chuông điện thoại di động vừa khéo vang lên.
Hướng Thu Vân thu hồi ánh mắt, nghe điện thoại: “Tại sao ban nấy anh không nghe điện thoại?”
“Anh uống một chút rượu, ngủ như chết, chẳng phải bây giờ vừa tỉnh đã lập tức gọi lại cho em sao?” Hướng Quân nói.
Hướng Thu Vân dừng lại một lúc, lực nắm điện thoại di động lớn hơn một chút: “Giọng của anh khi uống rượu say không phải như thế này, anh, anh nói thật đi, làm sao vậy?”
“Anh có thể bị cái gì? Không sao cả!”
Hướng Quân thờ ơ nói: “Với lại, chẳng phải sau đó chị dâu em đuổi theo anh rồi sao, anh có muốn làm cái gì cũng không làm được, đúng không?”
Vừa nói dứt lời, ở đầu dây bên kia có một giọng nam vang lên: “Cậu Hướng, làm phiền ngài ký tên lên biên bản…” vừa rồi.
“Con mẹ mày câm miệng!” Giọng của Hướng Quân đầy tức tối, nhỏ hơn lúc nãy không ít, chắc là giơ điện thoại ra xa hoặc lấy tay bịt micro lại “Biên bản? Anh đang ở cục cảnh sát à?” Hướng Thu Vân đặt bát cháo lên bàn, một tay để xuống giường, siết chặt khăn trải giường: “Anh đang ở cục cảnh sát nào?”