Mục lục
Tú Sắc Nông Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: TuyenTuyen


Beta: Tuyết Y


Ngày hôm sau, Bách Thủ lại lên núi, hôm nay còn sớm hơn cả hôm qua. Hắn bảo hôm nay nhất định phải săn được thú săn ngon mang về. Tiết trời đã ấm áp nên động vật cũng nhiều, nhưng người đi săn thú cũng không ít, đặc biệt là mấy ngày nay ngoài đồng không bận rộn chuyện gì, mọi người ở nhà đều rảnh rỗi không có việc gì làm bèn lên núi săn bắn, cho nên muốn săn được thứ hiếm lạ cũng không dễ.


Loan Loan cũng không có gì đặc biệt muốn ăn, chỉ có điều trong đầu nàng vẫn có ấn tượng sâu sắc với con lợn rừng năm ngoái mà Bách Thủ săn được, đáng tiếc lúc đó nhà bọn họ thiếu tiền nên mang đi bán không để lại chút gì cả. Sau đó họ cũng đã đào bẫy rập, nhưng tiếc là không bắt được gì. Thật ra thì nàng rất muốn được nếm thử mùi vị thịt lợn rừng đấy.


Ăn xong không có việc gì làm, nàng lại đeo gùi lên núi cắt rau cho lợn, rau cho lợn sớm tối gì cũng phải cắt, chuyện cây ớt thì hoãn đến chiều vậy. Loan Loan cũng không đi đến chỗ khác mà đi thẳng đến chỗ hôm qua ngồi, chỗ đó nhiều rau nên cắt nhanh hơn. Bình thường mọi người đều có thói quen đến chiều là đi cắt rau cho lợn, nên nàng không nghĩ đến còn có người đến sớm hơn cả mình, lại còn là tiểu nha đầu Dương Uyển kia.


Lúc Loan Loan đi lên Dương Uyển đã lập tức nhìn thấy Loan Loan, bản thân nàng cắt xong nhưng vẫn còn chưa đi, nàng muốn tới giúp một tay nhưng lại hơi do dự, vẫn cứ ngồi đó mãi cho đến khi Loan Loan cắt xong rau. Hôm nay Loan Loan đeo cái gùi thường ngày Bách Thủ vẫn dùng đi cắt rau, lúc bỏ vào gùi Loan Loan còn đè xuống cho chặt, kết quả là lúc đi thì lại vác không nổi, gần giống với tình huống lần đó khi gặp Lý Đại Trí.


Đáng tiếc hiện giờ cũng không phải là ngày mùa bận rộn, hơn nữa bây giờ là buổi sáng, xung quanh đều không có ai, có thể tìm ai giúp đây? Chỗ này trừ nàng ra thì cũng chỉ còn có tiểu cô nương nhỏ tuổi hơn cả nàng… khi nàng vừa nghĩ như vậy thì quả thật Dương Uyển đã đi tới.


Dương Uyển vẫn luôn đứng cạnh nhìn Loan Loan, nhìn thấy nàng cõng mầy lần cũng không đứng lên được, nên đoán là có quá nhiều rau ở trong gùi.


“Đường tẩu, muội giúp tẩu nha!”


Loan Loan đầu tiên là ngẩn người, nàng thật không quen nghe xưng hô như vậy, sau đó nói: “Gùi rất nặng, chắc muội cũng không đeo nổi, nếu không thì thế này, gùi của muội còn có thể đựng thêm nữa được không? Tẩu chia bớt sang cho muội”.


“Không sao, cứ để muội xem trước đã.” Nói xong Dương Uyển liền đi đến cầm lấy cái gùi nhấc nhấc lên, ước lượng trọng lượng một chút, khi trong lòng tính toán ước lượng xong, sau đó mới nói: “Muội có thể vác được.”


Loan Loan ngẩng người “Muội có thể vác được? Nếu muội không vác được thì đừng miễn cưỡng.” Ta còn không vác được đây này.


Dương Uyển nhìn nàng hé miệng cười cười: “Muội tuy rằng nhỏ tuổi hơn tỷ, nhưng muội lại rất khỏe, nhiều việc nặng trong nhà đều do muội làm cả”.


Mắt Loan Loan nhìn vào cổ tay mảnh khảnh của nàng ấy, trên bàn tay quả thực có không ít vết chai, nhưng cho dù như thế Loan Loan cũng cảm thấy nàng ấy không khỏe hơn mình.


Dương Uyển đặt gùi của mình xuống, ngồi xổm xuống chỗ Loan Loan vừa mới ngồi, chỉ thấy nàng nhấp môi hô một tiếng, Loan Loan ở phía sau nhẹ nhàng giúp nàng nâng lên, Dương Uyển bắt đầu đeo cái gùi lớn lên. Sau đó Dương Uyển nhìn nàng cười cười nói: “Phiền đường tẩu đeo gùi của muội nhé.”


“Ách…được”. Cô nương này đúng là khỏe thật nha!


Nàng đâu biết rằng Dương Uyển từ khi được sinh ra đến giờ thì sức lực nàng ấy đã lớn hơn các cô nương bình thường rồi. Trước kia mặc dù Loan Loan làm việc hằng ngày, nhưng từ sau khi thân thể này gả đến đây, mỗi ngày chỉ ôm suy nghĩ sống cho qua ngày, mọi việc trong nhà đều do Bách Thủ làm, mà khi đó nàng đã ước gì Bách Thủ nhìn mình không vừa mắt rồi bỏ nàng. Sau khi thân thể này đi, nàng đã xuyên qua, quan hệ với Bách Thủ cũng tốt lên, Bách Thủ lại càng không cho nàng làm việc, nhiều lắm chỉ để nàng dọn dẹp nhà, nấu cơm rửa bát, chỉ có năm nay nàng mới ra đồng làm chút việc đồng áng thôi. Nàng được nuông chiều trong thời gian khoảng gần một năm, có câu nói rất đúng ‘Ba ngày không luyện ngượng tay’. Quen nhàn hạ rồi, đột nhiên phải làm việc nặng nhọc thì rất khó. Hơn nữa bình thường nàng đều dùng gùi nhỏ của mình.


Thầm kêu mình đúng là không bằng cả đứa bé.


Hai người cùng đi xuống núi không hề ngừng lại, cuối thôn có mấy phụ nhân đang đứng nói chuyện. Họ nhìn thấy hai người đi xuống còn chào hỏi với Loan Loan. Dương Uyển đi phía trước, đầu tiên đem gùi rau để trước cửa nhà Loan Loan, sau đó giúp Loan Loan hạ gùi xuống, rồi không nói câu nào mà rất nhanh vác gùi lên lưng và vội vàng trở về nhà mình.


Hai nhà vốn là láng giềng lân cận, cửa sân bên kia vừa mở ra, đã nghe thấy giọng nói của mẹ Dương Uyển: “Mày đi cắt rau cho lợn ở đâu thế hả? Chẳng lẽ mày ra chợ mua hay sao?”


Giọng Dương Uyển nói quá nhỏ nên nàng cũng không nghe thấy, tiếp theo lại nghe mẹ nàng mắng thêm hai câu thì chợt nghe thấy tiếng Dương Tuấn Kỳ: “Mẹ à, mẹ có thể bớt nói đi vài câu không, bắt đầu từ sáng sớm muội muội cũng chưa được nghỉ tí nào, vừa tranh thủ nghỉ một chút mẹ đã chửi mắng rồi, muội ấy là người chứ không phải là trâu đâu!” Sau đó trong sân cũng không còn tiếng gì nữa.


Loan Loan mở cửa sân ra, dời gùi vào trong, những người vừa rồi vẫn đứng bên cạnh xem, có người thì tới giúp nàng cất gùi vào trong, người kia cười nói: “Sao muội lại mang cái gùi lớn thế này, quá nặng rồi đấy.”


Nàng xấu hổ cười cười: “Vốn ta định trộm lười một chút, lại không nghĩ rước thêm phiền toái nữa.”


“Sao các muội lại đi cùng nhau vậy?” Biết nhà bọn họ với nhà Dương Nghĩa Thiên bất hòa, người nọ thấy thế thuận tiện hiếu kỳ hỏi.


“Nhờ có cô nương ấy giúp ta cõng gùi về, nếu không thì giờ này ta còn đang ở trên núi đấy.” Loan Loan cười nói.


“À” Người nọ nhất thời hiểu ra: “Đúng vậy a, Dương Uyển từ nhỏ đã khỏe hơn người khác một chút rồi.”


Nói thêm vài câu, người nọ lại đi ra ngoài nói chuyện với người khác.


Lúc Loan Loan đi ra ngoài lần nữa thì nghe các nàng đang nói chuyện của Lai Sinh.


“….đã một ngày không ăn cơm rồi, aiz… thật đáng thương”.


“Hôm nay phải đến nhà nào ăn cơm thế?”


“Đến nhà bà mối Vương đấy, bà mối Vương cũng tìm đến tận trưa rồi, nếu không phải cha Nguyên Bảo nhắc nhở, thì ai có thể nghĩ đến thằng bé lại chờ cả ngày ở cạnh mộ chứ?”


“Các tẩu nói xem, tên ngốc này cũng biết đau lòng à….”


Nàng cho rằng có người cả thôn quan tâm, giúp đỡ thì Lai Sinh sẽ không có chuyện gì, nhưng sao tình huống của hắn lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn vậy? Loan Loan không có tâm tư nghe tiếp nữa, nàng đóng cửa đi nhanh về hướng mộ của ông nội Lai Sinh.


Cách thật xa đã thấy mấy người đang đứng bên cạnh mộ phần của ông nội Lai Sinh, còn bên cạnh có một người đang quỳ, đó là Lai Sinh.


Ngày hôm qua đến nhà Nguyên Bảo ăn cơm, cả nhà phải đi tìm hắn, sau đó lại tìm thấy hắn ở nghĩa địa. Sáng hôm nay hắn đến nhà bà mối Vương, cũng không biết là vì chưa từng ăn cơm ở nhà bà mối Vương, hắn không thích, hay là không hợp khẩu vị của hắn, dù sao hắn chỉ mới ăn một miếng bèn bỏ chạy. Sau đó đến trưa cũng không nhìn thấy người đâu, vì sáng hắn chưa ăn gì, nên bà mối Vương tốt bụng làm cơm trưa sớm, nhưng tìm khắp thôn mà cũng không thấy, nên bà đành phải tìm Dương Nghĩa Trí, rồi cuối cùng tìm được hắn ở nghĩa địa. Nhưng mặc kệ ai khuyên hắn hắn cũng không đi, bà mối Vương còn mang cơm tới tận nơi cho nữa.


Nhưng này là một người sống sờ sờ ra đó, bưng cơm ăn ngoài nghĩa địa thì thành thế nào a?


Trước hết không nói chuyện này thích hợp hay không thích hợp, mà là hắn vẫn không chịu ăn. Lúc này Dương Nghĩa Trí và hai vợ chồng bà mối Vương đang không biết làm gì hắn mới tốt thì nhìn thấy Loan Loan tới, thế là lập tức gọi nàng: “Vợ Bách Thủ, ngươi nhanh đến khuyên nó đi, trước đây nó thích đến nhà các ngươi nhất, có khi lại nghe lời ngươi cũng nên.”


Nếu như nghe lời nàng nói thì đã sớm nghe rồi.


Nhưng Loan Loan vẫn ôm thái độ đi thử một chút đến bên cạnh Lai Sinh.


Lai Sinh gục đầu xuống, ngồi chồm hỗm trên đất. May mà hôm nay thời tiết ấm áp lên, nếu không ngồi trên mặt đất từ buổi sáng đến giờ khẳng định là bị nhiễm lạnh rồi. Lại nhìn đến quần áo của hắn, cả người bẩn vô cùng, giống như bắt đầu từ cái ngày ông nội hắn mất thì hắn đã mặc bộ quần áo này rồi, trước kia hắn đến nhà, nàng còn có thể dặn dò hắn thay quần áo. Loan Loan có chút tự trách, mấy ngày hôm nay nàng với Bách Thủ thật là sơ sót.


“Lai Sinh?” Loan Loan ngồi xổm xuống gọi hắn một tiếng.


Lai Sinh ngẩng đầu, trên lông mi còn vương nước mắt, xem ra vừa mới khóc.


“Lai Sinh à, đến trưa rồi, chúng ta về nhà ăn cơm trước được không?”.


Lai Sinh liếc mắt nhìn hai miếng thịt mỡ lớn ở trong bát bên cạnh, lắc đầu.


Loan Loan bưng bát lên, gắp lấy miếng thịt mỡ ngửi ngửi, kinh ngạc nói: “Oa, miếng thịt này thơm quá a!”


Nhìn thấy ánh mắt hắn quét tới, nàng bưng bát đi qua nói: “Không tin đệ thử ngửi xem, so với nhà ta nấu còn ngon hơn đấy!”


Hắn nhìn một cái rồi dứt khoát chuyển mắt đi, vô luận Loan Loan nói gì cũng không để ý.


Loan Loan nhìn hắn nói: “Được rồi, đệ không muốn ăn cơm đúng không?” Sau đó bưng cơm trả lại cho bà mối Vương đúng ở phía sau, ánh mắt Lai Sinh nhìn vào trong bát một cái nữa.


“Hôm nay đệ không ăn chút gì cả, được rồi, bây giờ đệ nói cho tẩu biết xem rốt cuộc đệ muốn làm gì? Hay là chúng ta về nhà trước đi, về nhà rồi…”


Không đợi nàng nói xong, Lai Sinh đột nhiên hét lớn: “Đệ mới không về nhà, các ngươi đều là đồ lừa gạt!”


Mọi người đều sửng sốt.


“Đệ nói ai lừa đảo. Chúng ta đã lừa gạt đệ cái gì?” Loan Loan hỏi hắn.


Mắt Lai Sinh hồng hồng, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt trong suốt, lông mi khẽ run, tựa như nước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra, hắn quệt mồm, rất khổ sở nhìn mấy người nói: “Các ngươi chính là tên lừa gạt, ông nội đi lên trời nhiều ngày như vậy mà chưa có về, mắt ông nội không tốt, ta thắp đèn cho ông nội, cũng không thấy ông nội trở về. Ông nội căn bản là không lên đó, các ngươi là đồ lừa gạt…” Nói xong lại oa oa khóc to lên.


Sắc mặt mọi người đều không được tốt, hắn nhớ được người đã đi lên trời, nhưng tên ngốc này lại không biết lên trời nghĩa là gì.


Từ khi ra đời Lai Sinh đã sống cùng với ông nội hắn, hơn hai mươi năm, cho dù năm đó ở quê hương bị nạn, một đường lang bạt đến đây, cũng có ông nội hắn bên cạnh. Hơn hai mươi năm chăm sóc cho hắn, ngày đêm bầu bạn với hắn, mặc dù hắn là kẻ ngốc, nhưng tình thân đã ngấm tận sâu trong xương tủy của hắn, người thân đột nhiên không còn nữa, có thể hắn không hiểu, nhưng hắn vẫn sẽ nhớ thương. Chính vì hắn không hiểu được hàm nghĩa chân chính của việc ra đi là gì, cho nên hắn mới càng thêm nhớ, càng thêm chấp nhất.


Ngươi nói hắn là kẻ ngốc, không hiểu gì cả, mỗi ngày cho hắn ăn ngon, uống ngon, chơi vui chẳng phải là được sao? Đúng, vào thời điểm nào đó áp dụng biện pháp này sẽ thuận lợi, nhưng khi màn đêm buông xuống, con người chìm trong tĩnh lặng, tất cả những gì quen thuộc với hắn không còn, hắn cũng sẽ nghi hoặc, đau lòng, và sau đó sẽ tìm kiếm.


Hắn không biết ruốt cuộc ông nội đi đâu, nhưng hắn nhớ cỗ quan tài mà ông nội nằm bên trong được chôn ở đây, cho nên hắn đợi ở đây, đợi ông nội hắn trở về. Nhưng hắn đã đợi hai ngày rồi, mà ông nội hắn ngay cả ra nhìn hắn cũng không có.


Lai Sinh ngồi bên cạnh mộ khóc đến thương tâm!


Mấy người làm sao cũng không kéo được hắn đi. Ở phía xa cũng đứng không ít người đang nhìn về phía bên này, ngay lúc này, một thân ảnh quen thuộc tiến vào tầm Loan Loan.


Bách Thủ mang vẻ mặt nghiêm khắc đi tới, cách một khoảng hắn mới nhìn thấy được Loan Loan đang ngồi xổm bên cạnh Lai Sinh, Bách Thủ lên tiếng chào hỏi đám người Dương Nghĩa Trí, hắn đi tới bên cạnh Loan Loan, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, sau đó trầm giọng kêu một tiếng: “Lai Sinh”.


Lai Sinh nhấp miệng, thút tha thút thít ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu tiếp tục khóc.


“Đệ lập tức đứng lên đi về cho ta” Bách Thủ lớn tiếng nói, giọng nói có chút nghiêm khắc, cộng thêm mặt hắn nghiêm lại, khiến cho mấy người đứng bên cạnh nhìn thấy đều ngơ ngẩn.


Có điều, Lai Sinh không để ý đến hắn, cũng không ngẩng đầu, nhưng tiếng khóc nhỏ lại, một lúc sau hắn vẫn ngồi dưới đất không nhúc nhích.


“Đứng dậy” Bách Thủ đột nhiên hét lớn.


Lai Sinh bị dọa đến nỗi giật nảy mình, quên luôn cả khóc, Bách Thủ nắm lấy vai hắn dùng sức một cái, cả người Lai Sinh đều đứng lên, sau đó hai tay Bách Thủ nắm lấy eo của Lai Sinh nhấc lên, vác cả người hắn lên vai, Lai Sinh sợ hãi đến choáng váng, Bách Thủ hung hăng đánh vào mông hắn một cái rồi hét lớn: “Nếu đệ còn dám lộn xộn, hôm nay ta sẽ đánh chết đệ.”


Lai Sinh ngẩn ngơ, sau đó oa oa khóc lớn ở trên vai Bách Thủ.


Loan Loan và mấy người Dương Nghĩa Trí sững sờ đứng tại chỗ một lúc lâu, bọn họ không chỉ bị hành động của Bách Thủ làm chấn động, mà còn bị dáng vẻ nghiêm nghị vừa rồi của hắn làm cho càng hoảng sợ.


Bách Thủ khiêng Lai Sinh một đoạn đường rồi để hắn xuống, hai ngươi một trước một sau đi về nhà, Bách Thủ đi trước, Lai Sinh đi sau, tiểu tử này thế mà lại không chạy trốn, đoán chừng là sợ bị đánh đây mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK