Mẹ Đại Trí cũng thấy không tốt: “Ta thấy hay là mọi người đừng nghĩ đến việc này nữa! Làm trên mỏ bao lâu như thế, mọi người không thấy Cát Đại luôn nhìn Hương Tú không vừa mắt sao? Nói không chừng, Hương Tú chết, hắn còn không biết đang trốn ở chỗ nào cười trộm đây.”
“Bà đừng nói linh tinh!” Cha Đại Trí nhìn vẻ mặt bi thương của Mạch Thảo đang ngồi trong nhà chính, mắng mẹ Đại Trí.
“Ối dào, Dương gia thôn chúng ta nhiều người như vậy còn cần phải đi mời ai sao? Giúp Mạch Thảo làm náo nhiệt một chút không phải đã xong à!” bà mối Vương ở bên cạnh nói.
“Mồm chó không mọc được ngà voi!” Mẹ Thanh Sơn mắng một câu, liếc mắt nhìn Mạch Thảo trong nhà chính, thấy nàng không chú ý bên này mới nói: “Náo nhiệt cái gì? Không phải bà làm bà mối sao, sao lúc này nói chuyện kì vậy? Mẹ người ta chết, còn muốn náo nhiệt cái gì, không phải càng khiến cô bé thương tâm sao? À, ta biết…” Như chợt hiểu: “Nhất định là bà làm mối quá nhiều nên giờ mở miệng nói chuyện cũng không phân biệt được nặng nhẹ nữa!”
“Ta…” bà mối Vương nghẹn họng, nuốt mất một hạt dưa vào trong họng: ‘Ta không nói câu nào nữa là được chứ gì!”
“Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa!” Dương Nghĩa Trí không nhịn được khoát tay. Đông người hỏng việc, còn có tâm tình cãi nhau nữa, đúng là, mấy chuyện này đều do thôn trưởng như ông xử lý cho rồi. Xử lý không tốt, chắc chắn mấy người này sẽ nói này nói nọ cho xem!
Nghĩ ngợi hồi lâu, Dương Nghĩa Trí cảm thấy vẫn nên đi tìm Cát Đại, liền nói: “Không được, chuyện này vẫn nên đi tìm Cát Đại.” Sau đó ông nói với Bách Thủ: “Cháu lập tức đi xem hôm nay Cát Đại đã đi làm chưa, bảo hắn đến đây một chuyến, ừ…” Dừng một chút: “Hoặc là bảo hắn chờ ta cũng được! Mọi người nghĩ xem, Hương Tú mất rồi, trong nhà chỉ còn có mình Mạch Thảo, một cô gái, còn chưa lấy chồng, ở một mình một nhà được sao? Huống chi hiện giờ thôn chúng ta nhiều người từ bên ngoài đến như vậy, càng khiến người ta không yên tâm!”
Mọi người đều gật đầu.
“Dù nói thế nào thì Mạch Thảo cũng là con gái Cát Đại. Hắn và Hương Tú có thế nào đi nữa cũng sẽ không làm hại con gái mình. Vả lại cho dù Cát Đại không thích Mạch Thảo, thì tìm nhà chồng rồi gả đi là được.
Có người lo lắng: “Ý thôn trưởng là để cho Cát Đại đưa Mạch Thảo về nhà? Nhưng nếu Cát Đại không chịu thì phải làm sao bây giờ?”
“Có gì mà không chịu, một mình Hương Tú nuôi Mạch Thảo đến khi lớn như vậy. Cát Đại hắn khi không nhặt được cô con gái. Nếu tìm được nhà chồng tốt một chút, hắn còn được hưởng lây ý!” Cũng có người tỏ vẻ khinh thường Cát Đại.
Chuyện này vẫn chưa nói chính xác được! Bách Thủ đi lên mỏ. Đám người Dương Nghĩa Trí mang theo đạo sĩ đi ra ngoài, giúp Hương Tú tìm chỗ phong thủy.
Trong sân thanh tĩnh đi nhiều, Mạch Thảo quỳ trên nền nhà chính. Nàng đã khóc khô cả nước mắt, cúi đầu, mặt không cảm xúc. Nàng ngây người như phỗng, dùng từ người gỗ để hình dung cũng không quá.
Lai Sinh ngồi bên cạnh nàng, tò mò đánh giá Hương Tú đang được phủ khăn trắng nằm trên mặt đất. Một lúc sau, hắn lấy tay chọc chọc Mạch Thảo: “Mẹ nàng đi lên trời rồi?” Đây là Loan Loan nói với hắn.
Mạch Thảo cúi đầu, không nói.
Lai Sinh nghiêng đầu: “Mẹ nàng đi lúc nào vậy? Hôm qua không phải còn lên mỏ nấu cơm sao?”
Mạch Thảo vẫn cúi đầu.
Hắn than thở: “Trên trời có gì tốt, sao toàn thích lên đó không biết?”
“Nàng chớ nên để mẹ đi như thế chứ, đi rồi sẽ không trở lại nữa đâu, giống như ông ngoại ta ấy?”
“Đúng rồi, mẹ nàng đi thế nào vậy? Đi bộ? Hay là ngồi xe trâu?”
“Ta định đi thăm ông ngoại của ta một chút!”
“Hay là, nàng hỏi mẹ xem, bà đi như thế nào vậy, chờ hôm nào ca ca và chị dâu rảnh rỗi, ta bảo họ đưa chúng ta đi, đến lúc đó chúng ta ở đó chơi mấy ngày rồi về, thế nào?”
“Haiz, sao không nói lời nào thế?”
“Sao hôm nay nàng lại khóc, ôi ôi ôi, lại khóc nữa rồi? Ta nói này đừng khóc nữa, lúc ông ngoại ta mới đi ta ngày nào cũng khóc, sau đó ca ca và chị dâu bảo ta đừng khóc nữa. Này…” Sau đó Lai Sinh vươn tay ôm lấy vai Mạch Thảo, học theo cách của Loan Loan, vỗ nhè nhẹ.
Bách Thủ đi vào nhìn thấy cảnh này, mặt hắn đen sì! Hắn nhanh chóng đi vào kéo tai Lai Sinh lôi ra ngoài: “Không phải bảo đệ ở nhà trông cháu sao, sao cứ suốt ngày chạy loạn!”
“Đệ không có! Ca xem Mạch Thảo vẫn còn quỳ trên đất kìa, đệ ngồi cùng nàng thôi mà.”
“Buổi tối lại đến!”
Cát Đại vừa tới mỏ liền cảm thấy là lạ, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, tựa như mang theo sự khinh thường, lại có chút khinh bỉ, còn có đồng tình, cũng có chút hả hê, trong nhất thời hắn không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì, dù sao cũng rất phức tạp.
Sau đó lại có một thợ mỏ kéo hắn lại nói: “Nhìn ngươi thì chắc là còn chưa biết đúng không?”
Cát Đại ngờ vực: “Biết gì?”
“Nửa đêm hôm qua, Tạ Tam gõ cửa nhà Hương Tú, bảo Hương Tú đi nấu đồ ăn khuya cho công nhân…”
“Ta nhổ vào!” Không đợi người nọ nói xong, Cát Đại nhổ lên mặt đất một bãi, mắng: “Một đôi cẩu nam nữ, quá nửa đêm còn tìm đàn ông, con đàn bà thối sớm muộn gì cũng bị đàn ông giết chết!”
“Này, ngươi nói đúng rồi, Hương Tú chết rồi!” Thợ mỏ kia cười nói.
“Hừ, đúng là…” Cát Đại giật mình, vội nói: “Ngươi nói ai chết?”
“Hương Tú đó, vợ cũ của ngươi.”
Vẻ mặt Cát Đại không tin, một lúc sau mới nói: “Thật?”
“Còn giả được sao, lúc ngươi đi lên không nhìn thấy cổng nhà Hương Tú treo vải trắng sao? Dương gia thôn giờ còn đang bàn tán ngút trời nữa kìa!” Người nọ thấy Cát Đại còn chưa kịp phản ứng, cho là bình thường hắn hay tức nên mới nói thế, một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, huống chi con gái cũng đã lớn như vậy, dù sao cũng có chút tình cảm, cho nên an ủi nói: “Ngươi cũng đừng khổ sở, nghe nói là nàng tự sát. Theo ta đoán, Tạ Tam kia bảo làm đồ ăn khuya rồi lại muốn làm chuyện xấu, nàng không chịu, chống cự lại Tạ Tam, nên mới đập đầu vào gốc cây.”
Nói xong, người nọ còn vỗ vỗ vai hắn ra chiều an ủi.
Cát Đại nhấc tay người kia ra, cười ha hả hai tiếng: “Con đàn bà thối, chết là đáng đời! Ngươi làm kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người ngủ thì nên sớm nghĩ đến kết cục ngày hôm nay. Ông trời coi như đã chịu mở mắt. Chết giỏi lắm!” Sau đó hắn ngâm nga vừa hát vừa đi.
Người nọ đứng sững tại chỗ hồi lâu, không dám tin: “Ôi, đây là oan nghiệt gì chứ, sao lại hận đến thế, lại có thể vui mừng cỡ đó!”
Bách Thủ biết Cát Đại đi làm nhưng không tìm được hắn, sau đó Dương Nghĩa Trí gặp hắn ở dưới chân núi, gọi hắn lại nói đến chuyện Mạch Thảo.
“… Bây giờ con bé chỉ còn một thân một mình, vì sự an toàn ngươi nên đón nàng về đi. Đông người phức tạp, một cô nương ở một mình không an toàn!”
Cát Đại lạnh nhạt nhìn Dương Nghĩa Trí, lãnh đạm nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến ta. Ta và Hương Tú đã sớm ly hôn rồi, nói trắng ra chính là không còn quan hệ gì. Không phải nàng từng diễu võ dương oai trước mặt ta nói không có ta, vẫn có thể nuôi được con sao? Nếu đã có bản lĩnh như vậy, bị đám đàn ông hút khô rồi sao? Chưa làm được mà đã chết rồi?”
May là Dương Nghĩa Trí không có chút quan hệ máu mủ nào mà còn tức run cả người, nếu để Mạch Thảo nghe thấy còn không thương tâm muốn chết sao, thật không ngờ Cát Đại lại là người tuyệt tình như vậy. Dù Dương Nghĩa Trí đã nói vậy, hắn không chỉ không quan tâm đến chuyện của Mạch Thảo, còn nói Dương gia thôn đông người chõ miệng vào làm gì, liên tục tỏ vẻ tức giận, nói gần nói xa mỉa mai Hương Tú.
Dương Nghĩa Trí phun cho hắn ba chữ: “Vô nhân tính!”
Đám người Bách Thủ sau khi nghe những gì Dương Nghĩa Trí nói thì trầm mặc một lúc lâu. Sớm biết Cát Đại sẽ không dễ dàng tiếp nhận Mạch Thảo, không ngờ hắn lại là người vô tình như vậy. Không khác gì cha của Lai Sinh!
Một người lợi dụng ruột thịt của mình để ngồi lên vị trí gia chủ, sau đó thì vứt bỏ, một người khác thì dùng lời nói ác độc mắng chửi mẹ người ta, vứt bỏ con gái tự sinh tự diệt, quá châm biếm.
Chuyện này, Dương Nghĩa Trí chưa dám nói cho Mạch Thảo nghe, mọi người thương lượng rồi cùng giấu cô bé, chờ hậu sự của Hương Tú xong rồi từ từ tính tiếp.
Loan Loan ngủ liền một giấc đến xế chiều mới tỉnh, mắt còn hơi díu lại, nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều. Bách Thủ để phần cơm cho nàng trong nồi, nhóm lửa hâm nóng thức ăn, cơm nước xong, Bách Thủ đã bế con trở về.
Loan Loan đi rửa bát, nhận lấy con, vội hỏi hắn: “Chuẩn bị thế nào rồi, đã chọn được vị trí chưa?”
“Đã chọn xong mộ phần rồi, thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, chỉ là chuyện của Mạch Thảo có chút phiền phức.”
Loan Loan ngạc nhiên: “Phiền phức gì?”
Bách Thủ kể lại cho nàng nghe cuộc nói chuyện của Dương Nghĩa Trí và Cát Đại: “Cát Đại chắc chắn không lo cho Mạch Thảo rồi, cô bé này đúng là số khổ.”
Loan Loan im lặng, nặng nề thở dài.
Sau bữa cơm chiều, Bách Thủ bắt đầu đi làm việc, Loan Loan bế con đi đến nhà Mạch Thảo, mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đã ở đó rồi, ngồi cùng còn có bà mối Vương, mẹ Đại Trí, mẹ Thanh Sơn.
Nhìn thấy Loan Loan bế con, mẹ Thanh Sơn vội nói: “Sao cháu còn bế con theo? Hay cháu về đi.”
“Đúng đó, Nhị muội tử, cháu có dự tính gì cho đứa nhỏ không, bộ tính để nó kí hiếu sao?” bà mối Vương cũng có lòng nói.
Kí hiếu ý chính là không thể đi làm hộ đám tang nhà người khác.
Loan Loan cười cười: “Không có chuyện gì, đã xem bói rồi, thầy bói nói đứa nhỏ này năm nay không cần ký hiếu.”
“Này.” Sau đó hai người dịch chỗ cho nàng ngồi. Mẹ Thanh Sơn nói tiếp: “Có vài người cũng không đi, nói là có tang, trẻ con tới không tiện.”
Loan Loan ngẩn ra: “Ai vậy?”
Mẹ Nguyên Bảo nhìn mẹ Thanh Sơn mím môi cười: “Mẹ Lan Hoa.”
“À.” Lúc này Loan Loan mới nhớ ra trong thôn có chuyện lớn như vậy, mà mẹ Lan Hoa vốn thích xem náo nhiệt, hôm nay lại không thấy đâu, chỉ là nàng cũng đã hiểu: “Khó khăn lắm nàng mới có con trai, nên thông cảm.” Sau đó nàng nói sang chuyện khác: “Không nói chuyện này nữa, Mạch Thảo đâu rồi?”
“Đã quá mệt mỏi rồi, ta bảo con bé đi nghỉ một lát, sáng mai còn phải dậy sớm.” Mẹ Nguyên Bảo hạ giọng nói.
Mọi người cũng thấp giọng xuống.
Trong nhà chính một ngọn đèn hiu hắt, lúc sáng lúc tối soi lên tấm vải trắng toát trên người Hương Tú tạo nên cảm giác u ám.
Mấy người phụ nữ trong sân thắp một ngọn đèn, vây quanh thành một vòng tròn, bà mối Vương nói nhà chính âm u làm cho người ta rùng cả mình, ngồi hai canh giờ rồi về. Mẹ Thanh Sơn cũng về, mẹ Đại Trí cùng ba người nữa ngồi đến nửa đêm cũng không chịu nổi nữa lại về. Trong sân chỉ còn ba người Loan Loan, nàng lấy chăn thật dầy quấn lấy con, đứa bé nằm ngủ say trong ngực nàng.