Beta: Nora
Trong khoảng thời gian Bách Thủ bận rộn chuyện của Vương Nguyên Sinh, than đá trên mỏ đã được vận chuyển ra ngoài. Vốn chuyện này Bách Thủ là người giám sát chính, đây là trách nhiệm của đốc công, nhưng vì tình huống đặc biệt nên Lưu quản sự bảo hắn không cần lo nghĩ, cứ để ông làm thay cho.
Bách Thủ đi từ nhà đến mỏ, tìm gặp Lưu quản sự hỏi về việc vận chuyển than đá.
Lưu quản sự cười nói: “Có ta ngươi cứ yên tâm đi, đêm qua cũng đã chuyển than đi rồi.”
“Ông trông cả đêm?” Bách Thủ kinh ngạc.
Lưu quản sự gật đầu: “Ngươi không ở đây, ta mà còn đi nữa thì sao được?”
“Ông còn phải đi theo xe, còn gắng gượng cả đêm, làm sao được. Hay là, hôm nay ông về nhà nghỉ ngơi đi, trên mỏ đã có ta.” Bách Thủ vốn không phải là người thích dùng mánh lới.
Lưu quản sự khoát tay: “Không cần, ta chỉ trông có một đêm, Tam thiếu gia thương tình nên bảo chúng ta không cần đi theo xe đâu, tí nữa ta về nhà nghỉ ngơi một lát.”
Bách Thủ ngẩn ra, từ khi bắt đầu khai thác trên mỏ đến nay, Tạ Dật đã đặt ra quy định trên mỏ nhất định phải có người đi theo xe.
Biết hắn lo lắng, Lưu quản sự an ủi hắn: “Ngươi yên tâm đi, Nhị thiếu gia sẽ không nói gì đâu, chẳng phải là do lần này có việc đột xuất sao? Ta tin Nhị thiếu gia có thể thông cảm được.”
Trong lòng Bách Thủ khẽ thở dài. Công việc của bọn họ vốn đã phân công, một người gác đêm chuyển than đá, một người đi theo xe. Bách Thủ gác đêm, còn Lưu quản sự thì đi theo xe.
Nhưng hiện giờ Lưu quản sự làm giúp phần việc của hắn, việc của mình thì lại để cho Tạ Nhàn, nếu sau này Tạ Dật hỏi đến, đều là trách nhiệm của Bách Thủ. Ai bảo hắn nghỉ việc, để cho Lưu quản sự phải trông cả đêm, làm lỡ việc theo xe.
Mặc dù Tạ Nhàn là Tam thiếu gia của Tạ gia, nhưng từ đầu, Bách Thủ luôn cảm thấy không tin tưởng hắn, không rõ tại sao, chỉ là do cảm giác.
Than đá đã chuyển đi rồi, chuyện về sau báo cáo số xe than đá cũng không đến tay Lưu quản sự và Bách Thủ, chuyện này bây giờ đã do Tạ Nhàn quản lý.
Chưa đến hai ngày sau, quả nhiên Tạ Dật đến.
Tạ Nhàn rất hăng hái giao toàn bộ sổ sách cho Tạ Dật: “… Đây là tất cả sổ sách của mấy tháng gần đây, đệ đã kiểm tra một lượt rồi, Nhị ca kiểm tra lại lần nữa đi.”
Tạ Dật mỉm cười nhận lấy sổ sách, tiện tay lật lật rồi ném cho gã sai vặt đằng sau. Sau đó cười híp mắt nhìn Tạ Nhàn nói: “Mấy ngày nay khổ cực cho đệ. Đệ cứ về nghỉ ngơi tạm gác công việc trong tay vài ngày đi, hai ngày nữa đệ hãy báo cáo lại tình hình trên mỏ cho ta sau.”
Tạ Nhàn ngớ ra, nói: “Được.” Trong lòng hắn nghĩ có phải Tạ Dật lại muốn tiến hành điều chỉnh trên mỏ hay không. Sau đó hắn cười một tiếng, mặc kệ Tạ Dật đặt ra quy định gì, Tạ Dật vừa đi, chuyện lớn nhỏ gì trên mỏ này cũng sẽ lại do hắn định đoạt thôi.
Hai ngày sau, Tạ Dật quả nhiên không đi đến chỗ nào cả, không lên mỏ, cũng không tìm người hỏi thăm tình hình trên mỏ giống như lần trước, dường như thật sự đang ở khách điếm xem sổ sách. Đám người Tạ Nhàn vốn thở phào nhẹ nhõm lại có chút lo lắng.
Mà trong mấy ngày Tạ Dật trở lại này, có vài người còn gấp gáp hơn Tạ Nhàn.
Mẹ Tuấn Kỳ thấy Tạ Dật đã trở lại được vài ngày mà vẫn chẳng có chút quan tâm nào đến chuyện của cha Tuấn Kỳ, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng, hỏi Dương Tuấn Kỳ: “… Không phải họ đã nói với Nhị thiếu gia rồi sao, sao chẳng thấy có chút động tĩnh gì vậy? Lẽ nào Nhị thiếu gia vẫn chưa biết?” Sau đó bà thất vọng nói: “Ta đã biết cả nhà họ đều không đáng tin mà.”
Dương Tuấn Kỳ nặng nề thở dài, hắn quả thật không biết nên nói như thế nào với mẹ hắn, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng vào nhân phẩm của Loan Loan và Bách Thủ.
Lựa lúc nào đó hắn đến gặp Bách Thủ hỏi thăm: “Đường ca, không biết chuyện của cha đệ Nhị thiếu gia nói như thế nào ạ?”
“Chuyện này ta cũng không biết.” Bách Thủ nói. Nghĩ đến biểu hiện lúc ấy của Tạ Dật, chẳng nói chẳng rằng, hắn cũng không biết rốt cuộc Tạ Dật có thái độ như thế nào với chuyện này, đành khuyên Tuấn Kỳ: “Hay là mọi người chờ thêm hai ngày nữa đi, nghe nói trong hai ngày này Nhị thiếu gia có việc cần thương lượng với Tam thiếu gia. Có lẽ xong chuyện rồi sẽ xử lý đến chuyện của cha đệ.”
Dương Tuấn Kỳ nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy.
Tạ Nhàn nghĩ không biết có nên tìm Tạ Dật mời hắn uống mấy chén để phân tán lực chú ý của hắn không thì Tạ Dật đã gọi tất cả mấy người quản lý trên mỏ đến: Lưu quản sự, Bách Thủ, Dương Phong hiện là đội trưởng đội tuần tra nên tất nhiên không thể thiếu hắn, sau đó lại gọi cả Tạ Nhàn, còn gọi cả Dư chưởng quỹ và cả hai cha con Vạn Hữu Tài đến nữa.
“Gần đây trên mỏ xảy ra không ít chuyện. Có người thừa dịp ta không có ở đây liền bắt đầu gây chuyện, các ngươi là quản sự trên mỏ, ai làm chuyện sai trái tất nhiên đã biết. Hiện tại ta cho mọi người một cơ hội, các ngươi nói với trên mỏ, có ai vi phạm điều gì, chuyện lúc trước ta không truy cứu nữa, ngày mai chủ động đến nhận lỗi với ta, ta sẽ không truy xét. Qua ngày mai, nếu như để ta tra ra được, cho dù có tự mình tới đây thì ta vẫn sẽ xử lý theo quy định trên mỏ.”
Nói xong Tạ Dật liền rời đi.
Để lại mấy người đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Ngay cả Tạ Nhàn cũng sợ hết hồn, không ngờ chuyện đầu tiên Tạ Dật muốn xử lý là chuyện này?
Tạ Nhàn chậm rãi liếc mắt nhìn Lưu quản sự, thản nhiên đứng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt rời đi.
Dương Phong liếc nhìn Bách Thủ rời đi, nhíu mày, đúng như hắn lo lắng, Tạ Dật vừa đến bóng lưng của Dương Bách Thủ lúc bước đi cũng thẳng hơn.
Trong mấy người, sắc mặt Lưu quản sự không tốt lắm, lúc này trong lòng lão đang bồn chồn. Tạ Dật khác với Tạ Nhàn, phần lớn chuyện làm ăn của Tạ gia là do Tạ Dật xử lý, hắn muốn xử lý một quản sự cũng đơn giản như bóp chết một con kiến.
Lần này, Tạ Dật không mạnh mẽ nhanh chóng lôi người phạm sai lầm ra xử phạt như ngày thường là muốn cho ai cơ hội? Chẳng nhẽ hắn đã biết việc Tạ Nhàn vận chuyển than đá?
Trong lòng Lưu quản sự nổi lên tầng tầng sóng ngầm, làm thế nào cũng không yên lòng được.
Nếu lúc này lão đi nói thật với Tạ Dật, liệu Tạ Dật có thật sự sẽ không truy xét không? Chuyện vận chuyển than đá cũng không phải là việc nhỏ, mặc dù lão không biết rốt cuộc Tạ Nhàn đã chở bao nhiêu than đá ra ngoài, nhưng chắc hẳn cũng không phải là con số nhỏ.
Nhưng nếu lão không nói thật, để cho Tạ Dật tự điều tra ra được thì phải làm sao? Sợ rằng khi đó trên mỏ này cũng không còn đất cho lão đặt chân.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lưu quản sự cảm thấy bất kể lão có nói cho Tạ Dật biết hay không, thì vị trí quản sự này của lão cũng khó mà giữ được, còn phải chịu loại hình phạt xử lý gì nữa còn chưa biết chừng. Nhưng nhìn dáng vẻ nắm chắc phần thắng của Tạ Nhàn, Lưu quản sự quyết tâm, quay người đi về hướng Tạ Nhàn vừa rời đi.
Chưa đến một lát sau, mệnh lệnh của Tạ Dật đã được truyền ra khắp mỏ.
Suy nghĩ của mọi người trên mỏ không giống nhau.
Người làm ăn đàng hoàng, cần cù chăm chỉ làm việc, chẳng bao giờ làm gì sai trái thì trong lòng vô cùng thoải mái, còn mang theo tâm lý xem kịch vui, nhìn có chút hả hê.
Mà có vài người lúc vận chuyển than đá hay lúc đào than, nhân lúc không ai để ý giấu giấu giếm giếm chuyện gì đó, lúc này trong lòng tất nhiên đang lo sợ, không ngừng suy đoán xem có phải việc làm của mình đã bị quản sự tra được báo cho Tạ Dật hay không.
Có kẻ nhát gan chạy đến chỗ Tạ Dật khai thật lỗi sai của mình. Ví dụ như lúc đào than đá làm hỏng giá đỡ trong động, sau đó lén lút lẻn đi. Hay như lúc chuyển than chưa được xếp đủ, liền vừa đi vừa nhặt vụn than ven đường, vừa đi vừa nghỉ, cho đến lúc đầy, thật ra thì phía dưới ven đường toàn là cặn bã. Có người thậm chí còn nhặt những thứ linh tinh dưới chân núi cho vào.
Lưu quản sự đứng nghe bên cạnh sắc mặt xanh mét, sao lão lại không biết những người này có nhiều trò như vậy?
Tạ Dật cũng không ngờ hắn chỉ tùy tiện nói một câu đã có thể tra ra được nhiều vấn đề trên mỏ như thế! Hắn nói thì giữ lời, những người thành thật khai báo này tất nhiên sẽ không sao cả.
Cũng có những người gan lớn, trong lòng thầm cầu may mà không đến thú nhận, sau đó quả nhiên may mắn tránh được.
Nhưng những người này không phải người Tạ Dật muốn, trừ một vài thợ mỏ tự giác đến nhận sai thì không có một quản sự nào đến cả. Ngày hôm sau, Tạ Dật lạnh nhạt tổng kết các loại vấn đề trên mỏ.
“… Ta hy vọng sau này sẽ không có những chuyện như thế này nữa! Các ngươi làm quản sự, phải có trách nhiệm làm gương đi đầu…”
Lưu quản sự tỏ thái độ thành khẩn nhận lỗi không ngừng gật đầu đồng ý, cam đoan về sau sẽ cải tiến phương thức quản lý mỏ thật tốt.
Bách Thủ mới lên làm đốc công, chuyện này hắn không phải chịu bao nhiêu trách nhiệm. Hai cha con Vạn Hữu Tài luôn giữ im lặng, bọn họ chịu trách nhiệm trong việc đào mỏ, quản lý không thuộc phạm vi trách nhiệm của họ.
Dương Phong hiện là đội trưởng đội tuần tra, tất nhiên có trách nhệm, trước kia là đốc công ở bãi than, trông coi than đá không cẩn thận cũng có trách nhiệm, cho nên Dương Phong vẫn luôn cúi đầu, tỏ vẻ lắng nghe dạy dỗ.
Về phần Tạ Nhàn, trừ Tạ Dật ra thì coi như hắn là người có quyền lớn nhất trên mỏ, lúc này vẫn không mấy áy náy, ngược lại vẻ mặt rất chi là nghiêm túc nói với Tạ Dật: “Nhị ca nói rất đúng, vài quy định trên mỏ này nên thay đổi…” Sau đó hắn nhìn về phía mấy người Lưu quản sự: “Lưu quản sự, xảy ra chuyện như thế này ngươi có trách nhiệm lớn nhất. Tạ gia cho ngươi quyền lực lớn như vậy, giao cho ngươi nhiều nhân thủ như vậy, nhưng lại có những sơ suất này, ngươi hẳn nên suy nghĩ thật kỹ, nếu không, vị trí quản sự này có thể sẽ có người khác đến ngồi đấy.”
Lưu quản sự sợ hãi gật đầu, bảo đảm: “Xin Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia yên tâm, nô tài đảm bảo sau này sẽ không bao giờ xảy ra loại chuyện như thế này nữa.” Trong lòng lão lại mắng Tạ Nhàn thấu trời, chuyện lớn nhỏ trên mỏ đều phải do hắn cho phép, cho dù muốn đổi quy định, cũng phải do Tạ Nhàn đồng ý, hiện giờ Tạ Nhàn lại đẩy tất cả trách nhiệm lên người lão.
Đủ thấy được Tạ Nhàn vô sỉ cỡ nào.
Tạ Nhàn mắng Lưu quản sự như thế, Lưu quản sự cũng đã tỏ thái độ, theo lý Tạ Dật cũng phải nói đôi câu, nhưng hắn vẫn không quan tâm, nói đến chuyện khác: “Hiện giờ còn vài chuyện cần xử lý.”
Dáng ngồi của mọi người càng thêm thẳng tắp.
“Tạ gia chúng ta có thể làm ăn được ở cả Thiên Triều này đều do cách thức làm ăn, đối với hạ nhân cũng chưa bao giờ hà khắc. Bởi vì ta cảm thấy, muốn làm tốt chuyện gì đều phải do hạ nhân một lòng muốn làm việc cho Tạ gia, như thế thì cơ nghiệp mới ngày càng lớn mạnh được. Nhưng làm thế nào mới có thể khiến cho hạ nhân luôn trung thành với Tạ gia đây?” Tạ Dật nhìn mấy người họ.
Lưu quản sự cúi đầu khom lưng nịnh nọt: “Xin nghe Nhịthiếu gia dạy bảo!”
Mấy người khác giống như không nhìn thấy dáng vẻ của Lưu quản sự, vẫn nghiêm túc lắng nghe. Tạ Nhàn lạnh nhạt liếc nhìn Lưu quản sự một cái.
“Muốn hạ nhân trung thành với mình, đầu tiên ngươi phải đối xử thật lòng với bọn họ. Hạ nhân cũng là người, chúng ta không thể không coi họ không ra gì, không thể trách móc công nhân nặng nề. Từ khi khai mỏ đến nay lần đầu xảy ra việc sập hầm, ta nhìn trên sổ sách có ghi chép…” Vừa nói Tạ Dật vừa mở ra quyển sổ ghi chép, trên đó quản sự ghi chép lại toàn bộ các chuyện xảy ra trên mỏ và cách xử lý.