“Hôm nay rằm tháng tám, Lai Sinh muốn đi cúng bái ông ngoại đệ ấy.” Loan Loan cười nói.
“À” Mẹ Thanh Sơn tỏ vẻ đã hiểu. Tiểu tử này cho tới nay đều nghĩ gì là làm đó, đáng thương cho một đứa trẻ số khổ. Bà đưa tay sờ sờ đầu Lai Sinh tỏ ý an ủi.
Lai Sinh cúi đầu che giấu vẻ ngượng ngùng trên mặt, cố kiềm lại ý muốn nghiêng đầu tránh đi.
Loan Loan thấy vậy hé miệng cười.
Mẹ Thanh Sơn còn bày tỏ ý cảm thông: “Đứa bé này thật đáng thương.” Lập tức lại đổi giọng: “Mà các cháu cũng đừng chiều nó quá, nào có ai ra mộ dâng hương vào rằm tháng tám?”
Đợi sau khi mẹ Thanh Sơn đi, lúc này Lai Sinh mới ngẩng đầu lên thở phào một hơi.
Hai người thấy vậy rất buồn cười.
Sau khi đến mộ, Lai Sinh quỳ thẳng tắp trước mộ phần ông ngoại, cúi đầu nghiêm túc đốt vàng mã, lúc Loan Loan và Bách Thủ không chú ý, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Nhưng Hán nhi đứng một bên nhìn thấy, lôi kéo tay Loan Loan hướng vào Lai Sinh, mở đôi mắt to tròn nói: “Tiểu thúc thúc khóc!”
Loan Loan và Bách Thủ bối rối, khẽ thở dài trong lòng, làm động tác chớ làm ồn với Hán nhi, nhỏ giọng nói: “Đừng quấy rầy tiểu thúc thúc biết không?”
Hán nhi lập tức đưa bàn tay bé nhỏ lên che miệng, ánh mắt vẫn mở to vô cùng đáng yêu.
Lai Sinh quỳ lạy xong, đưa tay áo lên lau mặt. Quay sang thấy Hán nhi đang rất tò mò, liền làm mặt quỷ với nhóc, chọc nhóc cười khanh khách. Nhấc hai tay Hán nhi lên, Lai Sinh cười ha ha ôm lấy đứa trẻ, vừa chạy về vừa ôm Hán nhi làm động tác đang bay: “Bay lên nè!”
Trên đường truyền đến tiếng cười vui vẻ của trẻ con!
Tâm nguyện lớn nhất của Bách Thủ là cả nhà được vui vui vẻ vẻ qua một đời. Từ khi biết Lai Sinh thay đổi, tâm tình hắn chưa từng được thả lỏng. Ở chỗ làm việc, trừ lúc tuần tra trên mỏ, khi rảnh rỗi sẽ cùng mấy người quen hàng ngày ngồi nói chuyện phiếm.
Hôm nay là ngày Bách Thủ và Diêm Sơn cùng làm việc. Hai người theo thường lệ tuần tra xong thì tìm một chỗ thanh tĩnh ngồi nghỉ. Diêm Sơn vì nguyên nhân đặc biệt mới tới mỏ làm việc, tuy chưa được bao lâu nhưng biết Bách Thủ và Tạ gia có quan hệ tốt, mấy quản sự đối đãi với hắn cũng không tệ, liền có ý định thân cận Bách Thủ.
“Bách Thủ huynh đệ trong nhà có mấy anh em?”
“Một.” Trước kia hắn rất để ý việc người khác biết hoàn cảnh gia đình mình. Hiện hắn lại rất thích cho người khác biết trong nhà mình có một người vợ hiền lành và một nhi tử lanh lợi.
“Umh” Diêm Sơn nghe nói cha mẹ Bách Thủ đã sớm qua đời, quan hệ với đại bá hắn cũng không tốt, thầm trách mình không biết nói chuyện, lập tức cười nói: “Dù không có anh em nhưng hiện tại huynh cũng rất hạnh phúc rồi. Vợ huynh là người giỏi giang, nhi tử lại đáng yêu được mọi người yêu thích, Lai Sinh tuy đầu óc không được minh mẫn nhưng rất nghe lời, không giống chúng ta…”
Nói đến đây, ánh mắt hắn tối sầm lại, giọng nói ẩn ẩn chứa vẻ bi thương: “Huynh đệ bị chết oan nhưng không có chỗ kêu oan.”
Bách Thủ ngạc nhiên: “Diêm huynh đệ nói thế là có ý gì? Diêm nhị huynh đệ ở mỏ là người không tệ, về chuyện của huynh ấy chúng ta đều rất buồn. Nhưng lần này thật là ngoài ý muốn. Ai có thể chống lại thiên tai?”
“Bách Thủ huynh đệ, huynh có điều không biết.” Diêm Sơn tức giận: “Không phải ta bịa đặt nhưng Tạ gia kia thật khinh người quá đáng.”
Bách Thủ cau mày, ra dáng rửa tai lắng nghe.
Rốt cuộc tìm được người để dốc bầu tâm sự, Diêm Sơn trút hết nỗi lòng: “… Mặc dù chúng ta là nông dân, nhưng trong mắt bọn họ một mạng người cũng chỉ như cỏ rác. Năm lượng bạc, Bách Thủ huynh đệ, huynh nói, năm lượng bạc có thể mua cái gì, lẽ nào nông dân chúng ta tính mạng lại ti tiện như vậy?”
Bách Thủ cau chặt chân mày: “Tam thiếu gia chẳng phải đã nói không để Diêm nhị huynh đệ chết vô ích sao?”
“Hừ!” Diêm Sơn hừ lạnh một tiếng: “Nói thật dễ nghe! Đáng thương cho huynh đệ đã mất của ta, chị dâu một mình ở nhà chịu khổ, năm lượng bạc này có thể làm được cái gì? Huynh trưởng không còn, mẹ già do ta chăm sóc. Ta còn phải nuôi vợ con, cộng thêm mẹ già, huynh trưởng không còn, chị dâu và cháu cũng cần chiếu cố nhiều hơn. Chị dâu là một phụ nhân sao có thể xuất đầu lộ diện, lại nói tẩu ấy cũng không giỏi giang như vợ huynh, không thể ra ngoài làm việc lo cho gia đình, huynh nói cuộc sống sau này của chúng ta sẽ trôi qua như thế nào?”
Đúng vậy, Diêm Nhị đi rồi, chắc chắn bình thường cần phải chiếu cố chị dâu Diêm Sơn nhiều hơn. Cháu trai còn chưa thành thân, sau này cũng phải giúp đỡ nó. Mẹ già đương nhiên sẽ do hắn chăm lo, bản thân hắn trong nhà còn có vợ và con gái. Một đại gia đình phải dựa vào một mình hắn, trách nhiệm quả thực cũng không nhẹ.
“Khế ước có nói nếu gặp chuyên ngoài ý muốn trên mỏ sẽ bồi thường, bao nhiêu chúng ta tạm thời không nói, vậy mà rõ ràng đã hứa sẽ cho chúng ta một việc tốt, có thể nuôi sống gia đình. Ta đến đây đã mấy ngày chỉ thấy Lưu quản sự một lần, Tạ đội trưởng cũng là ngẫu nhiên trông thấy, còn Tam thiếu gia, đến cái bóng cũng không thấy. Rõ ràng bọn họ chỉ cố ý làm cho có lệ!”
“Nhưng ở trong mỏ ngoại trừ làm quản sự thì chỉ có đốc công. Nếu vào hầm đào lại không ổn, một đại gia đình cần huynh nuôi, tiền công đào quặng có cao đấy nhưng lại rất nguy hiểm, chuyển than cũng là việc nặng, trừ những vị trí này đâu còn việc tốt nào khác?! Trước kia Tam thiếu gia từng hứa hẹn với huynh chuyện gì rồi sao?”
Diêm Sơn lắc đầu: “Không có, chỉ nói nếu nhà chúng ta có người chịu đến mỏ làm việc, chắc chắn sẽ an bài cẩn thận cho một công việc vừa nhẹ nhàng lại kiếm được bạc.”
Bách Thủ không nói được gì. Đến mỏ thì làm gì có công việc nhẹ nhàng lại kiếm được nhiều tiền? So ra, kì thật công việc tuần tra này đã không tệ rồi, mỗi tháng một hai lượng bạc, đổi lại trước kia nào có chuyện tốt như thế. Nhưng người Diêm gia đang trong cơn giận, mà Tạ gia lại chỉ bồi thường có năm lượng bạc, đương nhiên trong lòng sẽ vô cùng tức giận.
Diêm Sơn biết Bách Thủ có quan hệ tốt liền năn nỉ hắn: “… Giúp ta đề cập với Tam thiếu gia đi! Trong nhà, cháu ta cũng đến tuổi lấy vợ rất cần bạc, nếu có thể thay đổi chuyện này thì tốt, nếu không chỉ cần việc có thể kiếm tiền thôi. Nhưng đào mỏ ta sẽ không làm được, đến ta cũng gặp chuyện bất trắc thì một nhà già trẻ, lớn bé phải làm sao bây giờ?”
Bách Thủ rất khó xử: “Chuyện này ta không dám đảm bảo với huynh. Huynh biết đấy, dạo này Tam thiếu gia cũng có điều bất mãn với ta, đoán chừng ta nói ngài ấy cũng không đồng ý. Nhưng ta sẽ nói với Tạ đội trưởng, gần đây Tam thiếu gia đối với hắn luôn hòa ngôn duyệt sắc (
thái độ nhã nhặn
), hi vọng hắn có thể nói giúp huynh trước mặt Tam thiếu gia. Có thể thành hay không cũng không chắc được. Huynh cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, đến lúc đó lại thất vọng.”
Chỉ cần Bách Thủ bằng lòng Diêm Sơn đã thấy có thêm phần hi vọng, rất cảm kích nói: “Vậy thật cảm ơn huynh. Dù không được ta cũng sẽ không trách huynh, chỉ cần huynh đồng ý là tốt rồi.”
Sau đó, gặp Tạ Tam, Bách Thủ liền nói chuyện Diêm Sơn, Tạ Tam không vui nói: “Chút chuyện nhỏ này đáng để hắn suốt ngày treo ngoài miệng sao?”
Bách Thủ thấy hi vọng của Diêm Sơn chỉ e đã tan tành.
“Chuyện này ngươi cũng đừng quản, muốn thế nào còn phải xem ý tứ của Tam thiếu gia.”
Ngày hôm sau, khi Diêm Sơn làm việc xong, Bách Thủ thuật lại lời Tạ Tam cho hắn nghe, uyển chuyển an ủi hắn: “Huynh cũng đừng vội, chuyện này phải từ từ thu xếp mới được. Dù sao người trong mỏ nhiều như vậy, muốn thu xếp như thế nào sợ rằng phải có một quá trình.”
Diêm Sơn đã hiểu rõ, nghe vậy nhất thời cười lạnh một tiếng: “Những người này thật là tiểu nhân không giữ lời.” Lập tức thật tâm cảm tạ Bách Thủ: “Thật là cảm tạ huynh. Mặc dù chuyện không thành nhưng Bách Thủ huynh đệ cũng ra sức rồi. Chuyện này của ta chỉ sợ không ai muốn nghe đâu, huynh là người trượng nghĩa.”
Hắn có trượng nghĩa không bản thân hắn cũng không biết, nhưng hắn biết có người rất không có đạo đức.
Hiển nhiên Tạ Nhàn đã cho Bách Thủ ăn
canh bế môn*
. Đã thật lâu hắn không nói chuyện với Bách Thủ, nếu có gặp, thấy Bách Thủ chào hỏi thì Tạ Nhàn cũng một mực tỏ ra lạnh nhạt. Từ từ Bách Thủ cũng không đến gần nữa, có chuyện thì cẩn thận xử lý, không chuyện thì cách xa Tạ Nhàn ra một chút.
*Canh bế môn (
闭门羹):
ý bày tỏ sự cự tuyệt không muốn gặp. Nghĩa Việt nôm na là “Sập cửa vào mặt” nhưng tế nhị hơn.
Chuyện rằng: Tương truyền ở đời nhà Đường có một kỹ nữ đẹp nghiêng thành tên Sử Phượng, diên mạo duyên dáng phong lưu, giỏi ca múa, vô cùng nổi tiếng. Những công tử phóng đãng háo sắc đua nhau đến xin gặp, bao vây kỹ viện thường xuyên chật như nêm cối. Sử Phượng phân bọn họ thành các cấp bậc cao thấp. Khách nhân thượng đẳng đến, nàng xuống lầu tiếp đãi, còn làm canh khoản đãi. Khách nhân hạ đẳng đến nàng không muốn gặp mặt thì đóng cửa rồi dâng một bát canh cho hắn ăn. Khách đến thấy canh mà không được cho vào thì tự hiểu đã bị người ta uyển chuyển từ chối mà tự động cáo lui. Cụm từ “Canh bế môn” ra đời từ đó.
Về phần chuyện của Diêm Sơn, sau khi Tạ Tam gặp được Tạ Nhàn, bị Tạ Nhàn giáo huấn một trận.
Lúc này Lưu quản sự lại mang đến một việc làm hắn thật đau đầu. Chuyện lần trước chuyển than đi hắn lấy mất năm xe đã bị Lưu quản sự phát hiện. Lúc này Tạ Nhàn đang nghĩ xem nên lấy lý do gì để qua mặt ông!
Lưu quản sự cầm lấy số lượng xe than bên dưới trình lên, so với trước đây liền phát hiện không đúng. Trước tiên ông ta tìm tiên sinh kí trướng (
người ghi chép
) trên núi. Tiên sinh đó là người Tạ Dật mang đến có thể tin tưởng được, để đề phòng vạn nhất nên ông ta chứng thực với tiên sinh kí trướng trước.
Tiên sinh kí trướng khẳng định với ông ta: “Mỗi gùi than chuyển xuống núi ta đều ghi chép thật kỹ, sẽ không bỏ sót, không thể nào có chuyện không ghi lại.”
Vậy chỉ có thể xảy ra vấn đề ở dưới chân núi. Ông ta vừa tìm Tạ Nhàn vừa đến gặp Lưu kí trướng. Lưu kí trướng đưa sổ sách cho ông ta coi, sau khi trở về xem xét thì thấy trong sổ và trên núi đều khớp với nhau, vậy sao chuyển than đi lại thiếu hơn hai xe ngựa?
Nghĩ một chút, Lưu quản sự liền tìm Bách Thủ trước để hỏi tình huống.
Nếu nói có gì khác thường hoặc bị trộm than, Bách Thủ thật không phát hiện thấy. Hiện trong mỏ đã có đội tuần tra sẽ không thể nào có người trộm than được, hơn nữa còn nhiều như vậy. Đột nhiên Bách Thủ chợt nhớ ra chuyện gì, thuật lại tình hình chuyển than lúc đó: “… Lúc đó đám phu xe trâu còn oán trách, nói ngày thường đã sớm chuyển xong… Lần này than đá còn nhiều hơn lần trước, chờ sau khi một đội xe trâu đi khỏi, còn lại một phần nhỏ than. Vốn chúng ta tưởng ít nhất nửa canh giờ nữa mới có xe trâu trở lại, ai ngờ đội xe trước vừa đi đã có năm chiếc khác đến, đám phu xe cũng không quen mặt… Theo thường lệ ta đã đi theo nhưng lần này Tam thiếu gia lại không cho ta theo…”
Lưu quản sự nhíu mày thành một đường, nói cám ơn với Bách Thủ rồi tìm đến Tạ Nhàn.
Nghe Lưu quản sự nói, Tạ Nhàn không chút hoang mang bảo ông ta ngồi xuống, vừa cho người dâng trà vừa nói: “Vốn ta định lựa lúc nào đó nói với ông, nhưng thấy ông bận nhiều chuyện quá nên ta quên mất.”
Thấy Lưu quản sự nhíu mày nghiêm túc lắng nghe, Tạ Nhàn uống một ngụm trà lúc này mới nói tiếp: “Năm xe than sau cùng là do ta lấy đi. Quý phủ của một bằng hữu Tạ gia gần đây cần thứ này. Đều là bạn làm ăn lâu năm, thấy cũng không nhiều nên ta liền cho hắn. Ông yên tâm chuyện này có ta chịu trách nhiệm, nếu sau này nhị ca có hỏi thì bảo huynh ấy đến gặp ta. Cũng là mối làm ăn quan trọng của Tạ gia chúng ta, đừng nói là năm xe, cho dù năm mươi xe lão gia tử cũng đồng ý. Chúng ta lại khai thác ở núi này không phải sẽ có sao?”
Sau đó lấy ra một hà bao để trước mặt Lưu quản sự: “Đều là bạn tri kỉ sao ta có thể nhận bạc của hắn. Hắn cũng biết đã gây ra không ít phiền toái cho người phía dưới các ngươi, chút bạc này coi như hắn bù đắp phần nào!”