Thật vất vả mới có ngày nắng to. Ngày hôm sau, Loan Loan thay hết toàn bộ chăn đệm trong nhà ra giặt giũ sạch sẽ. Ra sông giặt rốt cuộc cũng vẫn còn chút cặn bẩn, nên khi đã giặt sạch hết bọt giặt thừa trên quần áo, Loan Loan bảo Lai Sinh khiêng giúp đồ về nhà, vào sân lại múc nước xả lại hai lần, nước xả thì đương nhiên sẽ theo rãnh nước bên cạnh góc tường chảy ra bên ngoài.
Nhưng chưa được một lát nàng đã nghe thấy ngoài cổng có người hùng hùng hổ hổ. Ra ngoài xem thì thấy mẹ Tuấn Kỳ đang đứng ven đường, chỉ vào nước chảy ra từ rãnh thoát nước của nhà Loan Loan tức giận bất bình nói với người bên cạnh: “……… Nhìn xem ngoài này thành cái gì rồi, nước bẩn gì đây, nước bẩn xả hết ra đây, các tẩu cách xa có thể không biết, nhưng chúng ta ở bên cạnh thì đúng là xui xẻo mà. Nước bẩn này cả ngày đều thối um lên, thiếu chút nữa xông chết người ta…….. May là Tuấn Kỳ nhà ta mỗi ngày đều đến thư viện học, nhưng dù sao nó cũng phải trở về nhà chứ, vừa về đã ngửi thấy mùi thối này, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của thằng bé sao? Thằng bé còn đâu tâm trí mà học hành…….”
Trong thôn rất nhiều nhà làm rãnh thoát nước, mọi người đều cảm thấy biện pháp này không tệ, rất thuận tiện, huống chi chỉ để thoát chút nước giặt đồ bình thường nên cũng không thấy hôi gì cả!
Nhưng bây giờ Dương Tuấn Kỳ được vào thư viện, mọi người đều cảm thấy hâm mộ, bao nhiêu người muốn tới nịnh bợ, trong lòng không đồng ý với cách nói của mẹ Tuấn Kỳ nhưng ngại nhà bà hiện tại đang đắc thế, chỉ có thể lặng lẽ nói thầm mấy câu.
Kể từ khi Bách Thủ phân nhà thì nhà Dương Tuấn Kỳ vẫn luôn khiêm tốn, khi ấy mọi người đều không chịu nổi cách làm của mẹ Tuấn Kỳ, vì vậy một năm qua bà cũng tự giác ít đi lại trong thôn.
Giờ thì tốt rồi, thẳng được lưng lên, bà chỉ hận không thể đòi lại được tất cả uất ức mà trước kia Loan Loan gây ra cho bà, thấy Loan Loan đi ra ngoài lại mắng càng lớn tiếng, khó nghe.
Loan Loan liếc nhìn bà ta một cái, rồi lại nhìn nước đang thải ra từ trong sân. Mặc dù chẳng phải trong suốt nhưng cũng không phải đục ngầu dơ bẩn. Sau đó ngoắc Lai Sinh, chỉ vào chậu nước xả quần áo còn chưa kịp đổ trong sân nói: “Vừa rồi không phải còn một chậu nước xả chăn chưa đổ sao, đệ đừng đổ trong sân, bê nó ra đây, đổ……” sau đó tùy tiện chỉ vào một chỗ: “Đổ ở kia đi.”
Lai Sinh rướn cổ lên liếc nhìn vào cái rãnh nước nhỏ kia, rồi lập tức chạy vào sân, bưng một chậu nước lớn hồng hộc đi ra, còn vừa nói: “Ôi, chị dâu ơi, chậu nước này nặng quá đi!”
Dĩ nhiên là nặng rồi, đây là cái chậu lớn trong nhà mà.
Loan Loan lườm hắn một cái, thúc giục: “Đổ nhanh đi, chúng ta còn phải vào nấu cơm đây này.”
Mẹ Tuấn Kỳ không cho thoát nước thì Loan Loan không thoát nước, nhưng nàng lập tức bảo Lai Sinh bưng một chậu nước lớn đổ thẳng ra phía ngoài nhà nàng. Đây có phải là phản kích trong im lặng hay không?
Mọi người im lặng không nói nhìn Lai Sinh mệt mỏi thở hồng hộc.
Mẹ Tuấn Kỳ cũng trợn to hai mắt, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Lai Sinh bưng nước tới ven đường, nhìn xuống chỗ Loan Loan bảo hắn đổ nước, lại liếc mắt nhìn Loan Loan đang đối mắt với mẹ Tuần Kỳ.
Ngươi nói hắn ngốc à? Có đôi khi hắn còn thông minh hơn những người khác đấy.
Hắn lướt qua chỗ Loan Loan bảo đổ nước, đi thẳng đên trước mặt mẹ Tuấn Kỳ. Không để bà kịp phản ứng, giơ hai tay lên, miệng cười toe toét. Ngay cả sức bú sữa mẹ cũng mang ra, một tay đổ cả chậu nước lớn xuống dưới chân mẹ Tuấn Kỳ.
Mẹ Tuấn Kỳ nhảy thét lên, mắt trợn to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào đôi giày vải và góc váy bị ướt, chỉ vào Lai Sinh gân cổ lên mắng: “Mày, tiểu tử chết bầm này, mày cố ý phải không, làm ướt hết giày của bà, tiểu tử thúi, mày không có mắt à?”
Lai Sinh cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày của mẹ Tuấn Kỳ, rồi lại nhìn bản thân mình, sau đó đưa tay ra dáng vỗ vỗ ống quần vô cùng khô ráo của mình. Hất đầu lên, cầm chậu lắc lư lắc lư đi về sân.
Mọi người đều nén cười một trận, còn mẹ Tuấn Kỳ thì tức điên lên.
Kẻ ngốc đã chạy rồi thì chẳng phải vẫn còn một kẻ tỉnh sao?
Mẹ Tuấn Kỳ lập tức giận giữ, trợn mắt nhìn Loan Loan, chỉ tay về phía nàng rồi buột miệng mắng: “Là ngươi dạy có phải không? Nhất định là do ngươi dạy, có đố kị với nhà chúng ta thì cứ nói, làm những chuyện thấp kém này thì tính là có năng lực gì chứ? Có giỏi thì đọc mấy quyển sách, viết mấy chữ cho ta xem xem!”
Sách thì Loan Loan nhất định đã đọc rồi, Nếu không sao có thể kí khế ước với quán rượu Phúc Sinh? Bà ta là đang mắng Bách Thủ.
Bốn phương hoàn toàn yên tĩnh, tiếng mắng của mẹ Tuần Kỳ đến thôn bên cạnh cũng có thể nghe được rõ ràng,
“…….. người khác sợ chứ bà đây không sợ, dùng chút thủ đoạn này đùa bỡn bà à! Tiểu tử thối, nó là đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy.”
Lời mắng này đã quá đáng rồi! Ai cũng biết Lai Sinh từ nhỏ đã không có mẹ, mệnh khổ, còn suýt nữa mất cả tính mạng.
Vẻ mặt Loan Loan lập tức hoàn toàn lạnh xuống, cho tới bây giờ chưa có ai dám mắng Lai Sinh như thế ở trước mặt nàng. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ Tuấn Kỳ, vẻ mặt nặng nề, giọng nói lạnh như băng, gằn từng chữ: “Đại bá mẫu, ngại quá, vừa rồi bà mới nói gì, ta nghe không rõ, phiền bà nói lại lần nữa.”
Mẹ Tuấn Kỳ sững sờ, nhìn lại xung quanh, đã có người tỏ ra vẻ bất mãn, bà ta lập tức ý thức được mình đã nói sai, nhưng hiện tại tình huống nhà bà đã khác, sao có thể để cứ Loan Loan chèn ép khí thế của bà như vậy?
Bà trừng mắt, gân cổ, lớn tiếng nói: “Sao, ta nói sai rồi à. Nếu không phải ngươi dạy thì tiểu tử kia sẽ làm vậy sao? Nước gì nhà các ngươi cũng thải hết ra ngoài, sao lại không thối?” Lời vẫn tiếp tục mắng, nhưng không dám nhắc đến Bách Thủ và Lai Sinh nữa.
“Trong thôn này không phải chỉ có một nhà chúng ta có cống thoát nước, sao không nghe người khác có ý kiến gì đi.” Loan Loan hừ lạnh một tiếng, nhìn chòng chọc mẹ Tuấn Kỳ rồi xoay người đi vào sân. Đến chỗ cửa sân thì nàng ngừng lại, xắn tay áo lên, lớn tiếng nói với Lai Sinh đang ở trong sân: “Lai Sinh, ngoài này chó sủa ầm ĩ như vậy, đi đóng cửa cho tẩu, ồn ào đến mức làm cho người ta bực mình.”
Ngay sau đó trong sân lập tức truyền đến tiếng trả lời vang dội của Lai Sinh: “Đệ biết rồi.”
Nhìn cửa sân đóng chặt, một lúc lâu sau mọi người mới phục hồi tinh thần.
Loan Loan này bình thường nhìn thông tình đạt lý, dịu dàng hiền lành biết bao nhiêu, không ngờ lúc này lại im hơi lặng tiếng mà mắng người khác!
Lại nhìn mẹ Tuấn Kỳ vẫn một bộ dáng ngây người, mọi người hoặc che miệng cười hoặc âm thầm nhe răng nhếch miệng, rồi lần lượt bỏ đi.
Mặt mẹ Tuấn Kỳ hết xanh lại hồng, môi run lên hồi lâu cũng không mắng được một chữ, trước giờ bà chưa từng bị ai làm cho mất mặt như vậy! Cho đến khi trên đường đã yên tĩnh như ban đêm, vắng tanh, chỉ có bóng bà ta, lúc này bà ta mới phẫn nộ đi vào sân nhà mình, tiện tay quăng cánh cửa “rầm” một cái, đứng giữa sân nghiến rắng nghiến lợi nghĩ làm cách nào để đòi lại cục tức này.
Lúc này, Dương Nghĩa Thiên từ trong nhà đi ra, nhìn mẹ Tuấn Kỳ mà im lặng lắc đầu thở dài, sau đó nói: “Nếu cả ngày bà sợ rảnh quá thì may cho con vài bộ quần áo tốt một chút đi, chớ để thằng bé mất mặt trước mấy đứa cùng trường.”
Lời này quả nhiên có tác dụng, mẹ Tuấn Kỳ lập tức phục hồi lại tinh thần, bà đứng dậy đi vào phòng, trong miệng lại còn thầm thì: “Ta còn có con trai, con ta có tiền đồ thì các ngươi có muốn liếm giày cũng không có phần đâu.” Sau đó vào phòng lục lọi.
Chỉ qua buổi trưa chuyện này đã lan truyền xôn xao trong thôn, đến chiều, bà mối Vương đi vòng quanh thôn rồi đến nhà Loan Loan, lôi Loan Loan ra sân phê phán một chút: “Tiểu nhân đắc chí.” Sau khi rời đi, miệng lại mím chặt.
Trước kia gia cảnh nhà bà mối Vương ở trong thôn cũng coi như khá giả, con lớn ở chợ buôn bán, hiếu thuận, không giống Dương Phong mấy tháng không về một lần, Lý Khai Thái thường xuyên mang bạc về phụ giúp gia đình. Bà mối Vương đi làm mai cho người ta cũng kiếm được không ít bạc.
Sau này Loan Loan dẫn mọi người đi làm thịt khô, thêm mấy nhà được giúp đỡ cũng trở lên khá giả, nhiều nhà đều đã đuổi kịp nhà bà mối Vương, thậm chí còn có nhà sống tốt hơn nhà bà ấy. Loan Loan và Bách Thủ chính là một ví dụ.
Bởi vậy, khí thế của bà mối Vương ở trong thôn cũng không bằng trước nữa.
Bây giờ, Lý Khai Minh lại thi trượt, hai người khác một thì đỗ tú tài, một thì vào thư viện, đều coi như có đầu ra rồi, nếu so ra thì bà thấy có chút mất mặt nên đương nhiên nói chuyện không cứng rắn được. Hơn nữa trước kia bà có chút va chạm với với mẹ Tuấn Kỳ, bà cũng rất thông minh, vì thế thời điểm này sẽ không đối nghịch với mẹ Tuấn Kỳ. Con mình chưa được vào thư viện, rốt cuộc cũng không cứng miệng bằng người ta a!.
Buổi tối, sau khi ăn xong, một nhà ba người ôm con trai ngồi ở nhà chính, Loan Loan ôm con mới ăn no, nàng vừa vỗ nhẹ lưng bé, vừa ngân nga hát dỗ bé ngủ. Bách Thủ bưng bát nước đường đỏ mới nấu vừa uống vừa nói: “……… không phải chỉ là vào thư viện sao, có gì tốt mà phải ghen tỵ, chúng ta còn có cuộc sống của mình, có thể thi đỗ là may mắn của đệ ấy, cũng là năng lực của đứa bé kia……. Nhưng mà người lớn là người lớn, trẻ con là trẻ con, Tuấn Kỳ là một đứa trẻ tốt, mỗi lần thấy ta từ xa đã chào hỏi, không kể là gặp ở ngoài đồng hay trên núi, đệ ấy đều chủ động giúp đỡ, nể mặt đứa nhỏ này, chuyện hôm nay cho qua… nhưng ta là người rất công bằng, người tiến ta một xích, ta tiến người một trượng, sau này người nào không có đầu óc suy nghĩ khi dễ chúng ta, ta nhất định không cho phép.”
Loan Loan cũng biết chỗ khó xử của Bách Thủ, dù Dương Nghĩa Thiên có quá đáng, thì ông ấy vẫn là trưởng bối của Bách Thủ, mà thời đại này người ta vô cùng coi trọng chữ “Hiếu”.
Vợ chồng Dương Nghĩa Thiên làm chuyện có lỗi với Bách Thủ, nếu Bách Thủ trả thù lại Dương Nghĩa Thiên như vậy, thì về lý là đúng, nhưng về mặt đạo đức khó tránh khỏi việc bị người ta chỉ trích.
Nếu mà Bách Thủ lấy lý phục người, khoan hồng độ lượng không so đo, mọi người sẽ tán thưởng hắn, giúp hắn khiển trách vợ chồng Dương Nghĩa Thiên. Cách làm năm đó của vợ chồng Dương Nghĩa Thiên đúng là quá đáng, sau đó hắn chỉ trừng phạt một chút, còn để nhà Dương Nghĩa Thiên được lợi về khoản ruộng đồng, mọi người không chỉ hết sức tán thưởng Bách Thủ, mà còn giơ hai tay cổ vũ hắn lấy lại nhà và ruộng, ngược lại họ cũng đã trách cứ sau lưng vợ chồng Dương Nghĩa Thiên không ít.
Đây là thời đại phải tuân theo chữ hiếu.
Nhưng Lai Sinh vẫn luôn lẳng lặng ngồi ăn ở bên cạnh lại đột nhiên nói một câu: “Nếu như người quá được voi đòi tiên thì là người không biết sửa sai.” Giọng điệu rất nghiêm trang.
Loan Loan và Bách Thủ đều ngẩn ra, không ngờ Lai Sinh sẽ nói một câu như vậy, nhìn lại thấy hắn vẫn đang cúi đầu không ngừng nhét thức ăn vào miệng.
Hai người cảm thấy là lạ, xem lại thì thấy cũng không có gì kỳ lạ.
Có điều chỉ là một câu nói, nên hai người đã ném ra sau ót. Hơn nữa Loan Loan vốn không có tâm tư kia, mà cũng không có thời gian đi tìm lại mặt mũi. Mỗi ngày nàng phải trông con, làm việc còn không kịp, trời thì lạnh, còn phải cẩn thận đề phòng không để con nhiễm phong hàn, công việc quả thật rất nhiều.