Mục lục
Tú Sắc Nông Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối sau khi Loan Loan nói kế hoạch của mình cho Bách Thủ, hắn không hiểu rõ tại sao phải trải đá trên đường, cũng biết chuyện này không dễ làm nhưng Loan Loan thích nên hắn không có phản đối, nhưng nếu bọn họ muốn xây nhiều như vậy, định sửa chữa cả ba gian nhà giữa kia để sau này có hài tử cũng không cần lo lắng.


Còn về việc bao giờ khởi công thì còn phải chờ ngoài ruộng bớt bận rộn rồi hãy nói!


Từ sau khi Loan Loan và Bách Thủ lấy lại nhà cửa, có người thấy Loan Loan liền hỏi nàng: “Nhị muội tử, khi nào thì hai người chuyển xuống đây nha?”


Loan Loan liền cười nói: “Còn phải chờ một khoảng thời gian, đến khi ngoài ruộng hết bận, phòng ốc sửa sang xong mới có thể chuyển xuống đây.” Nếu thấy người hỏi thăm đang bận rộn, nàng sẽ cười xắn tay áo tiến lên hỗ trợ, giúp xong cũng có người mời nàng về nhà ăn cơm, nàng đều cười, uyển chuyển khước từ, mọi người đều là hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.


Khiến mọi người cảm thấy nàng là người dễ sống chung, đối với việc hai vợ chồng nàng muốn chuyển xuống đây đều cảm thấy không sao cả. Hơn nữa hai người còn trả tiền công, mà ở đây không phải lúc nào cũng kiếm được tiền dùng!


Hai người vừa bận rộn chuẩn bị trồng ngô trên ruộng đồi vừa tạo mối quan hệ tốt với mọi người trong thôn, có người tìm nàng giúp đỡ.


Buổi sáng đến chợ mua được giống ngô, hai người đang định ăn trưa xong sẽ ra đồng trồng ngô, thì mẹ Kim Đản tới.


“Loan Loan muội tử, mẹ ta bị ngã gảy chân, đại phu nói muội quấn cái nẹp gì kia tốt hơn ông ấy, muội có thể đến giúp ta không?”


Ngày đó ở nhà Dương Nghĩa Thiên, có người tìm mẹ Kim Đản đang xem náo nhiệt trong sân, không biết nói cái gì mà mẹ Kim Đản vội vàng rời khỏi.


Nàng vốn tưởng rằng khi đó mẹ Trường Thọ bị ngã gãy chân nhưng không phải, hôm đó mẹ Trường Thọ đang làm việc ngoài đồng không cẩn thận bị trẹo lưng, đại phu bảo bà ở nhà nghỉ ngơi, không được ra đồng làm việc.


Nhưng mà bà chịu đựng hai ngày, ở lỳ trong nhà, không đi ra khỏi cửa, ngoài ruộng còn một đống việc đang chờ, trong lòng cực độ phiền não, hai con dâu thì thay phiên chăm sóc bà.


Đến phiên Mai tử mẹ Trường Thọ đã phát hỏa, bà vốn nhìn Mai tử không thuận mắt, cộng thêm bực tức vì không làm việc được, tính tình càng thêm không tốt, Mai tử bưng nước rửa chân cho bà thì bà đạp đi; Mai tử đỡ bà lên giường nằm thì bà đẩy nàng ra, khiến nàng cách xa mình một chút, mắng chính vì dính khí xui của nàng nên bà mới bị trẹo lưng.


Thể hiện sự cáu kỉnh, gắng gượng tự mình đi lấy nước, kết quả không cẩn thận liền ngã gãy chân, ngày hôm sau phải tìm đại phu băng bó, không ngờ Vương đại phu chiếu theo phương pháp lần trước của Loan Loan nẹp hai tấm gỗ hai bên chân bà, nhưng bà cụ lại cảm thấy không chắc chắn, sau khi Vương đại phu liền bảo bà tìm đến Loan Loan.


Loan Loan đi theo mẹ Kim Đản vào nhà, nhân khẩu nhà Kim Đản thật nhiều, công việc tự nhiên cũng nhiều, mẹ Kim Đản lại không thể ngày đêm trông coi bên cạnh mẹ chồng, nhưng mẹ Trường Thọ lại không thích Mai tử, việc này liền khiến cho cuộc sống của nàng có chút phiền toái, vì thế mẹ Kim Đản rất không hài lòng. Một đường không ngừng tố khổ với Loan Loan!


“Thật không biết bà muốn thế nào? Mai tử người ta hầu hạ bà tận tâm tận lực, nhưng lại tìm xương trong trứng, ngoài đồng còn một đống việc, thật không khiến người ta đỡ lo mà….. Muội nói xem, bà trước kia cũng không phải không để Mai tử chiếu cố qua, trước kia Mai tử còn thường xuyên giúp bà giặt quần áo, đây còn không phải là qua tay Mai tử…… Lão thái thái nhà chúng ta cũng thật là, không biết gân cốt có sao không, tự mình ngã còn muốn đổ cho người khác…… Muội nói có phải la bà gây chuyện hay không? Nếu để Mai tử chiếu cố bà, thì ta ở trên núi đã sớm trồng ngô xong rồi…..”


Mẹ Kim Đản vẫn cứ lảm nhảm không ngừng, Loan Loan chỉ dùng tai nghe mà không có nói chuyện, người con dâu này cũng thật có thể nói xấu mẹ chồng, chẳng nhẽ nàng ta không sợ mình nói ra ngoài?


Có lẽ người ta chính là biết nàng không phải nhân tài bát quái nên càm ràm trước mặt nàng, ai bảo nàng không có kể lể chuyện thị phi!


Loan Loan không thể làm gì khác hơn là nghe vào tai trái ra tai phải.


Đến nhà Kim Đản, lão thái thái đang nằm trên giường trong nhà. Vương Thường đi ra, tuy nói lão thái thái không nói ở riêng rõ ràng nhưng ăn, ở gì cũng đều cùng Mai tử tách ra, chuyện đất đai rối rắm cùng ở riêng này, ở Dương gia thôn cũng chẳng phải bí mật gì.


Trước kia trưởng thôn Dương Nghĩa Trí cũng từng tới khuyên, nhưng mẹ Trường Thọ cũng chỉ nói miệng sau muốn làm thế nào thì vẫn làm thế đấy, không chút thay đổi.


Cho nên một nhà Vương Trường Thọ cùng hai lão nhân ở cùng một chỗ. Nam nhân trong nhà đều ra ngoài làm viêc, Mai tử ở bên cạnh cũng không có nhà, có thể cũng ra đồng rồi. Chỉ có Kim Đản ở nhà trông coi, thấy mẹ nó về liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.


Mẹ Trường Thọ ở trong nhà nghe tiếng nói sau đó liền nghe thấy mẹ Kim Đản hô lên: “Mẹ, vợ Bách Thủ tới!”


“Ôi chao, vợ Bách Thủ tới à?” Mẹ Trường Thọ nằm trên giường muốn ngồi dây, mẹ Kim Đản vội vàng tiến lên đỡ bà ngồi dậy. Loan Loan đi theo vào trong nhà cười chào: “Đại thẩm.”


“Ai nha, ngại quá, làm phiền cháu gái rồi.” Mẹ Trường Thọ thấy Loan Loan cũng lộ ra một nét cười.


Đến Vương đại phu cũng nói Loan Loan quấn vật kia là tốt, nghĩ tới lần Thạch Đầu bị dập đầu gối Loan Loan quấn giúp, rất tốt, hơn nữa một chút di chứng cũng không có. Loan Loan có thể giúp bà băng chặt một chút, để cho bà thấy tốt hơn là bà có thể ra ruộng làm việc.


“Đại thẩm, nghe người nói kìa, chỉ cần cháu có thể giúp, thẩm nói một tiếng là được rồi.” Loan Loan cười nói, sau đó nhìn chân mẹ Trường Thọ một chút, là bị thương ở đầu gối, lớn tuổi rồi không cẩn thận đụng vào đâu là sẽ xảy ra chuyện.


Trên đùi nẹp cũng được nhưng vị trí không quá chính xác, Loan Loan cẩn thận tháo hai tấm gỗ xuống, lại cẩn thận buộc lên lần nữa, mẹ Trương Thọ vừa nhìn vừa nói: “Vương đại phu nói chân thẩm bị tổn thương đầu xương bánh chè cần phải nghỉ ngơi một thời gian, nhưng ngoài đồng còn rất nhiều việc, cháu gái a, cháu quấn chắc vào cho ta một chút, nếu không ngày mùa nhân lực trong nhà còn không đủ đây!”


Loan Loan nhìn bộ dáng lo âu của bà mỉm cười nói: “Đại thẩm, có câu bị thương gân cốt một trăm ngày, Vương đại phu cũng đã nói phải để thẩm nghỉ ngơi thật tốt, thẩm đừng gấp, trong nhà không phải vẫn còn người làm việc sao? Thiếu một mình thẩm vẫn làm việc được chỉ là chậm chút thôi, thẩm cần nghỉ ngơi chăm sóc vết thương ở chân này mới đúng!” Người già dễ bị loãng xương, một khi bị ngã sẽ tổn thương xương cốt!


Mẹ Trường Thọ tuy hiểu rõ việc này nhưng bà vẫn còn lo lắng liền nói: “Thẩm cũng biết vậy nhưng mẹ Kim Đản nó lại muốn chiếu cố thẩm, người làm việc ngoài đồng lại thiếu đi một.”


Loan Loan nhìn mẹ Kim Đản ở bên cạnh, cười nói: “Đại thẩm, người có con dâu nên hưởng phúc thì hưởng phúc chứ! Có một số việc cần phải để người trẻ tuổi bọn họ giúp chứ!”


Nghe Loan Loan nói vậy, trong lòng mẹ Trường Thọ thấy thoải mái, sinh con trai để dưỡng lão, con trai lấy vợ nên hầu hạ mẹ già, đây là quan điểm của rất nhiều người bấy giờ.


“Ha ha, cháu nha, khuê nữ này thật biết nói chuyện.” Mẹ Trường Thọ nhìn Loan Loan ha ha cười nói. Nhìn Loan Loan thắt nút xong liền nói với mẹ Kim Đản bên cạnh nàng: “Nên làm gì thì đi làm đó đi, không cần trông chừng mẹ, giờ có vợ Bách Thủ nói chuyện với mẹ rồi.”


Sau đó Loan Loan thấy rõ trên mặt mẹ Kim Đản buông lỏng, đáp một tiếng lập tức xoay người ra khỏi phòng.


“Sau này thẩm thay thuốc, cần nẹp lại thanh nẹp này cứ cho người đến nói với cháu một tiếng, cháu sẽ tới đây.” Loan Loan lại nói.


“Được rồi, sao ta có thể sẽ lại phiền cháu nữa” Lại chỉ vào cái ghế bên giường nói: “Cháu gái, ngồi đi, cháu không biết chứ một mình nằm trong nhà lại không có người nói chuyện ta buồn bực đến hoảng!”


Loan Loan cười ngồi xuống.


“Ai nha, ta bảo cháu nói chuyện cùng thế này, sẽ không làm lỡ việc nhà của cháu chứ?” Đột nhiên nhớ tới cái gì mẹ Trường Thọ hỏi nàng.


“Không sao ạ, việc nhà bọn cháu cũng không nhiều, cháu ở đây tiếp tục nói chuyện với thẩm.” Loan Loan cười nói.


Bình thường cũng không có cơ hội tiếp xúc với lão thái thái, hôm nay có cơ hội này nàng cũng muốn tạo quan hệ tốt, không chỉ tạo mối quan hệ tốt với những người trẻ trong thôn mà còn với cả những người lớn tuổi, bây giờ một khi có chuyện gì, thường thì những người lớn tuổi lên tiếng mới có lực thuyết phục!


Bây giờ mẹ Trương Thọ càng nhìn Loan Loan càng thấy thuận mắt, trước kia không thấy, giờ mới biết người ta không chỉ biết buộc thanh nẹp mà còn nói chuyện nghe xuôi tai hơn hai người con dâu của mình.


Nghĩ đến đây mẹ Trường Thọ liền thở dài.


Loan Loan cho là bà vì trì hoãn công việc ngoài đồng liền cười an ủi bà: “Đại thẩm người nhìn người xem, đã cực khổ cả đời, cứ để đám tiểu bối bọn họ bận rộn đi, trong nhà bận bịu không xong thì bảo Mai tử qua đây chăm sóc thẩm nha!”


Vừa nghe lời này lão thái thái liền có chút mất hứng, bĩu môi nói: “Cháu đừng nhắc đến nó nữa, nếu không phải tại nó thì thẩm cũng đã không bị ngã rồi.”


Mẹ Trường Thọ làm sao mà ngã gãy chân Loan Loan cũng nghe mẹ Kim Đản nói rồi.


Cũng có chút muốn giúp đỡ Mai tử liền nói: “Cháu có một câu không biết có nên nói hay không?”


“Cháu nói đi, nói đi.” Mẹ Trường Thọ lập tức nói, đấy nhìn xem con gái người ta nói chuyện với trưởng bối thật lễ phép.


“Lời cháu nói có không đúng thẩm cũng đừng tức giận. Cháu cảm thấy Mai tử cũng không dễ dàng, tất nhiên tẩu ấy không chiếu cố tốt cho thẩm là tẩu ấy sai. Thẩm nên bảo tẩu ấy qua đây giúp đỡ để mẹ Kim Đản cũng có thời gian ra ruộng.” Loan Loan vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt mẹ Trường Thọ.


Bà bắt đầu có chút không vui, nhưng thấy Loan Loan nói rất thật tình, ánh mắt cũng rất chân thành nên mới không cắt ngang. Nhưng bảo Mai tử đến chiếu cố bà thì không được, bà vừa nhìn thấy nàng ta trong lòng liền buồn bực.


Vẫn biết nàng muốn cái gì, lại nghe Loan Loan nói: “Ai không hi vọng con cháu mình bình an, ai không hi vọng trượng phu của mình thân thể khỏe mạnh. Có lẽ trong lòng Mai tử cũng rất khổ sở, chẳng qua là tẩu ấy không nói. Năm nay Kim Đản cũng sáu tuổi rồi? Đợi mười năm nữa thẩm liền có thể ôm chắt trai rồi đấy!”


Mẹ Trường Thọ ra sức chớp mắt, miễn cưỡng cười cười với Loan Loan, Loan Loan thấy rõ trong cặp mắt già nua có chút vẫn đục kia phiếm nước mắt.


Lão thái thái than nhẹ một tiếng, dựa vào đầu giường, tựa như nhớ lại nói: “Năm đó ta thấy nàng là người có giỏi việc, có chủ kiến, nên mới cho người đi đề thân. Ta cũng biết mẹ Bảo Sơn sớm nhìn trúng nàng, vốn dĩ tính toán vì con trai mình, bình thường có một người vợ tài giỏi, sau này gia đình không phải sẽ tốt hơn sao? Cho nên ta liền vội vàng đến trước mẹ Bảo Sơn đến nhà Mai tử xin cưới. Nhưng không như mong muốn, không nghĩ tới chưa tới nửa năm con trai ta đã không còn…..”


Loan Loan không nghĩ tới mẹ Trường Thọ sẽ nói cái này với nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK