Thần sắc không biểu tình của Bách Thủ cũng lộ ra nụ cười chân thật.
Mặc dù buồn vì Lai Sinh không tin tưởng họ, nhưng biết được tin này khiến cho hai người vui vẻ không gì sánh được! Nàng và Bách Thủ đến nằm mơ cũng hy vọng Lai Sinh có thể được sống như người bình thường!
Sau khi Lai Sinh được đón về Âu Dương gia, mới đầu trên dưới Âu Dương gia đều vô cùng cung kính hắn. Âu Dương Đại lão gia còn mời người đến dạy riêng cho hắn. Nhưng đáng tiếc, phủ đệ nhà cao cửa rộng như Âu Dương gia người ta lại có không ít quy củ, Lai Sinh ở được hai ngày đã thấy chán. Hắn còn chưa chính thức ra mắt Âu Dương lão thái gia, Âu Dương Đại lão gia dĩ nhiên sẽ không dễ dàng cho hắn đi ra ngoài. Cả ngày hắn chỉ ngồi trong tiểu viện của mình, những gì tiên sinh dạy hắn nghe đều không hiểu, cho dù có hiểu thì cũng nhanh chóng quên mất.
Lai Sinh là người ngốc, nào có hiểu được nhiều đạo lý như vậy. Hắn chỉ bị hấp dẫn bởi những lời Âu Dương quản gia nói có thức ăn ngon, ngây thơ cho rằng thật sự có thể quay lại Dương gia thôn.
Không được như ý mình, Lai Sinh đã thấy bực bội từ lâu, cả ngày hắn ngồi trong phòng la hét ầm ĩ cả tiểu viện của mình.
Sau đó Âu Dương quản gia vừa dụ dỗ vừa lừa gạt. Khó khăn lắm mới gặp được Âu Dương lão thái gia. Mặc dù không được như ý lão thái gia, nhưng biểu hiện bên ngoài của Lai Sinh cũng không ngu ngốc như người ta đồn đại, tất cả đều nhờ quy tắc ít nói ít lời của Âu Dương quản gia.
Sau khi lão thái gia mất đi, Đại lão gia danh chính ngôn thuận thừa kế vị trí gia chủ. Âu Dương Nhị lão gia và Tam lão gia mặc dù trong lòng không phục, nhưng mọi chuyện đều đã định.
Mà sau khi Đại lão gia ngồi vững trên vị trí gia chủ, lại càng thêm không thích Lai Sinh ngây dại không hiểu chuyện. Hắn cảm thấy có một đứa con trai như vậy thật là một sự sỉ nhục, vì thế thỉnh thoảng lại trút giận lên người Lai Sinh.
Không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng, thỉnh thoảng lại còn bị đánh, Lai Sinh càng ngày càng sợ hãi. Hắn càng sợ lại càng nhát gan, Âu Dương Đại lão gia càng thêm tức giận, dần dần không thèm quan tâm đến hắn nữa. Thức ăn ngon quần áo đẹp lúc trước cũng không còn. Một ngày chỉ có ba bữa cải trắng, còn không cho phép Lai Sinh ra khỏi tiểu viện của mình.
Chúng hạ nhân đều nhìn theo sắc mặt chủ tử, dần dần những hạ nhân kia liền thừa cơ bắt nạt Lai Sinh.
Sau đó, có một lần Lai Sinh không cẩn thận ngã xuống hồ nước trong hoa viên, sốt cao nằm trên giường hai ngày vẫn không giảm, suýt nữa thì mất mạng mới được mời đại phu cho. Lai Sinh cũng vì lần này mà chịu khổ không ít, vừa nhìn thấy Âu Dương Đại lão gia liền lạnh run, thấy đại phu liền hét to: “Không thèm uống thuốc”.
Cũng may Âu Dương Đại lão gia là một người sĩ diện, vì không muốn có chuyện để cho hai đệ đệ của mình nói ra nói vào, nên cũng mời nhiều đại phu tốt cho Lai Sinh. Không biết bệnh ngốc của Lai Sinh vì được uống nhiều thuốc bổ hay do ngã đập đầu xuống hồ mà có chuyển biến tốt hơn.
Về sau những người ở Âu Dương gia thấy hắn bị bệnh đang hấp hối, nằm trên giường hai ngày rồi vẫn không thấy động đậy, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết. Âu Dương Đại lão gia thậm chí không thèm mời đại phu đến xác nhận đã làm hậu sự cho hắn.
Đừng nói được vào gia phả Âu Dương gia, ngay cả nấm mồ Đại lão gia cũng không cho Lai Sinh mà trực tiếp vứt hắn ra bãi tha ma.
Cũng may số hắn vẫn chưa đến đường cùng. Sau khi hắn tỉnh lại cứ thế mơ mơ hồ hồ rời khỏi bãi tha ma. Cũng từ chính lúc đó Lai Sinh phát hiện ra cứ đến đêm hắn lại được tỉnh táo. Vì vậy ban ngày hắn cứ chạy loạn chẳng hề biết đông tây nam bắc là gì, đến đêm lại nhắm chừng theo hướng Dương gia thôn mà đi. Chạy tới chạy lui, lặp đi lặp lại, trải qua vài ngày rốt cuộc hắn cũng tới được trấn trên. Dầm mưa dãi nắng, bụng thì đói meo, cuối cùng vì sức cùng lực kiệt mà ngất đi trong hẻm nhỏ. May mắn về sau được hai người Tạ Thiên phát hiện thấy.
Đối với những ngược đãi mà Lai Sinh nhận được ở Âu Dương gia, dù hắn chỉ kể rất qua loa nhưng Loan Loan và Bách Thủ đều biết nhất định hắn đã phải trải qua ngàn vạn khó khăn khổ sở.
Bách Thủ trầm mặt vừa giận vừa mừng.
Giận là giận người Âu Dương gia tuyệt tình như thế. Còn mừng vì Lai Sinh đã trở về bên cạnh bọn họ, còn được trở lại như nửa người bình thường!
Hắn trở về không dám kể với Loan Loan và Bách Thủ là bởi vì những ngày chịu khổ ở Âu Dương gia đã khiến hắn giống như chim sợ cành cong. Hắn biết Loan Loan và Bách Thủ nhất định sẽ không hại hắn, nhưng sợ lỡ như Âu Dương gia biết hắn vẫn còn sống sẽ bắt hắn trở về. Nếu hắn vẫn còn là một kẻ ngốc, tin rằng Âu Dương Đại lão gia cũng chẳng có hứng thú với hắn.
Có lẽ hắn có thể lặng lẽ nói cho Bách Thủ và Loan Loan biết, nhưng hắn lại sợ sẽ khiến cho hai người lo lắng nên vẫn kéo dài cho tới hôm nay, vậy mà lại bị hai người phát hiện ra!
Loan Loan căm giận Âu Dương gia vô tình, lại thương cho cuộc đời Lai Sinh nhiều chông gai. Hiện giờ hắn hiểu chuyện như vậy, còn biết bảo vệ hai người, nàng không khỏi cầm lấy khăn tay thút thít khóc.
Trong lòng Lai Sinh tràn ngập ấm áp. Hắn khẽ khàng vỗ lên vai Loan Loan, nhẹ cười an ủi: “Chị dâu đừng khóc! Trước kia đã để chị dâu phải nhọc lòng, sau này cơm tối cứ để đệ nấu cho ca ca và chị dâu ăn nhé!” Thái độ của hắn chân thành, giọng nói nhã nhặn, lại có mấy phần phong thái của người đọc sách.
Nghe Lai Sinh ầm ĩ quen rồi, nhất thời lại không quen vẻ nho nhã thế này, Loan Loan đưa tay vỗ lên tay hắn, trừng mắt: “Ai cần đệ nấu cơm, đệ nấu được sao? Đừng có mà lãng phí lương thực!”
Lai Sinh học theo bộ dạng của mấy vị thiếu gia công tử, nhẹ nhàng hất chéo áo, ra vẻ tiêu sái lỗi lạc, sau đó một tay lại chắp ra sau lưng, một tay đưa lên vuốt cằm vốn chẳng có sợi râu nào, rung đùi đắc ý nói: “Không sao, không sao, chuyện nhỏ này chỉ cần nhìn là làm được!”
Loan Loan phì một tiếng bật cười, đôi mắt đang đẫm nước cũng cười theo.
Bách Thủ chỉ vào Lai Sinh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười lắc đầu.
Nhất thời cả gian nhà tràn ngập tiếng cười vui vẻ, đầm ấm!
Biết được Lai Sinh cứ đêm đến sẽ thành người bình thường, Bách Thủ và Loan Loan vô cùng phấn khởi, có chuyện gì mọi người cũng sẽ cùng thảo luận vào buổi tối. Mặc dù hai mươi năm qua Lai Sinh đã sống trong mơ mơ hồ hồ, nhưng hiện giờ mỗi khi đêm về được khôi phục lại bình thường, hắn phân tích các vấn đề rất có đạo lý. Chỉ có chút tiếc nuối chính là, chuyện xảy ra vào ban ngày, tối đến hắn vẫn có thể nhớ được, nhưng những chuyện xảy ra vào ban đêm, đến khi trời sáng hắn lại không nhớ gì cả.
Nhưng họ ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu chuyện ban đêm hắn vẫn nhớ rõ thì sao còn là một người ngốc nữa đây?
Lai Sinh có thể giúp đỡ, đến ngày mùa Loan Loan cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Nhớ lại mùa vụ trước, mỗi đêm muốn ra đồng làm việc, Lai Sinh đều biểu hiện rất tích cực, việc làm xong cũng không cần người khác phải làm lại. Khi đó thật ra đã biểu lộ vài dấu hiệu, Loan Loan cũng từng cảm thấy nghi ngờ, nhưng hai người sao có thể nghĩ tới chuyện sẽ như thế này được?
Sau khi biết Lai Sinh có lúc được bình thường, mặc dù lúc trước cũng đã nói, nhưng Loan Loan vẫn nói với hắn về chuyện của Mạch Thảo, dặn hắn ít đến nhà Mạch Thảo một chút.
Hắn là người ngốc không cần lấy vợ, ít nhất trước mặt người ngoài hắn vẫn là một kẻ ngốc, nhưng sau này Mạch Thảo còn phải lập gia đình, bây giờ gây ra chuyện gì chẳng phải sẽ hại cả đời người ta sao.
Lai Sinh cũng biết tính thèm ăn của mình cũng không dễ gì sửa được. Hắn cũng đã cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng sau mỗi lần thức dậy liền quên hết những chuyện đã nói đêm hôm trước, quyết tâm cũng bay sạch không còn một mống. Hắn từng bảo Loan Loan viết những chuyện hắn không nên làm ra giấy để lên đầu giường, hy vọng hôm sau nhìn thấy, không mong hắn nhớ ra được cái gì, nhưng ít ra hành vi cũng có thể hạn chế lại.
Đáng tiếc cách này đã làm cho cả ba người đều thất vọng.
Không chỉ không hiệu quả, mà ban ngày Lai Sinh còn xé vụn mảnh giấy, ủy ủy khuất khuất lên án thật ra là Loan Loan không muốn cho hắn ăn, tự hắn vốn không hề yêu cầu viết thứ bỏ đi này.
Sau đó đến ban đêm, Lai Sinh lại áy náy vì hành động lúc sáng của mình, không ngừng nói xin lỗi Loan Loan!
Cho nên cứ đổi đi đổi lại như vậy, ban ngày Lai Sinh giận Loan Loan, thỉnh thoảng còn cải nhau với Bách Thủ. Khi đêm về, hắn lại cung kính xin lỗi Loan Loan và Bách Thủ, nhận lỗi, thậm chí tự phạt mình làm việc.
Chuyện này cứ như phải đối mặt với một người đa nhân cách vậy. Hôm nay hắn dịu dàng với bạn, đến ngày mai liền hung dữ, hôm sau lại dịu dàng, ngày kia lại hung dữ…
Nhà nàng không khác gì một màn kịch, làm cho đầu nàng đau đến như muốn nứt làm hai.
Sau đó Loan Loan dứt khoát bảo Lai Sinh không cần đặt ra quy định gì nữa cả. Bởi vì dù có viết ra, ban ngày hắn cũng sẽ không chịu tuân thủ theo, còn không bằng cứ như trước kia, chỉ cần nàng và Bách Thủ để ý hắn thật kỹ là được!
Bên kia, chuyện của Vương Nguyên Sinh cũng có chuyển biến. Tạ Tam đến báo cho Bách Thủ biết tin Tạ Nhàn đã phái người tra xét xem bữa đêm Tạ Đại mất bạc có bao nhiêu người làm trên núi. Quả thật có không ít người, hơn nữa đến khuya cũng không chỉ còn hai cha con Vương Nguyên Sinh. Mà đúng lúc đó chỉ có một mình Vương Nguyên Sinh về mỏ mà thôi. Dĩ nhiên đây chỉ là bề ngoài, có thể buổi tối hôm đó còn có người khác nữa, những chuyện này hoàn toàn có khả năng.
Tạ Nhàn nói, thời gian Tạ Đại mất bạc hẳn là đêm hôm đó, nhưng không xác định được có phải vào lúc Vương Nguyên Sinh rời mỏ hay không. Điều này nói rõ người khả nghi không chỉ một mình Vương Nguyên Sinh, mà còn có những người đêm hôm đó lên mỏ, cả những người không làm việc nữa. Ví như người Dương gia thôn ở dưới chân núi, hay hai mươi mấy nam nhân mà Tạ gia mang đến, lại tính luôn cả thôn xóm lân cận. Đường núi rộng lớn, ai có thể đảm bảo sơn đạo gập ghềnh không còn ai khác?
Tạ Tam còn len lén nói với Bách Thủ, vì Bách Thủ và Loan Loan tin tưởng Vương Nguyên Sinh trong sạch, mà Tạ Nhàn lại tin hai người họ, cho nên cũng tin Vương Nguyên Sinh.
Nhưng giờ đã đến lúc các công nhân gửi bạc về nhà, Tạ Nhàn vì để Tạ Đại an tâm đã tự lấy tiền túi ra mười lượng bạc đưa hắn gửi về nhà. Mười lượng này là do Tạ Nhàn nghĩ đến chuyện các công nhân làm ra tiền không dễ dàng, nên mới tạm ứng trước, chờ sau khi tìm ra người trộm bạc nhất định sẽ phạt nặng.
Vương Nguyên Sinh không gặp chuyện gì, cha Loan Loan thật sự vui mừng, kéo Tạ Tam sang không ngừng khen Tạ Nhàn làm người ngay thẳng chính trực!
Loan Loan và Bách Thủ đều cảm thấy Tạ tam thiếu gia đúng là người tốt, tốt đến kỳ lạ, chuyện này rõ ràng đang ưu ái nàng và Bách Thủ, nhưng hai người có gì đáng giá để hắn phải làm vậy?
Vì để giảm bớt số lần Lai Sinh đi tìm Mạch Thảo, trừ ngày mưa to gió lớn, mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa xong Loan Loan đều bày quán bán sương sáo, rồi sai Lai Sinh ngồi trông coi. Bản thân nàng phải dọn dẹp nhà cửa tươm tất xong mới ra. Đợi đến khi con trai buồn ngủ thì bế con về nghỉ trưa, con thức dậy lại chạy ra, cứ như vậy, thời gian Lai Sinh tự do chơi đùa cũng giảm bớt rất nhiều.
Tiểu tử ngốc này sao mà chịu, về sau Loan Loan hứa với hắn mỗi ngày sẽ cho hắn một đồng tiền công. Mặc dù một đồng đối với Lai Sinh cũng hấp dẫn, nhưng ham muốn đi chơi trong lòng hắn lớn hơn, Loan Loan phải dụ dỗ: “… Đệ xem bây giờ mới là mùa hạ, mỗi ngày đệ được một đồng, đến cuối năm thử tính xem đệ đã được bao nhiêu rồi, ít nhất cũng được một hai trăm đồng ấy chứ… Đến ngày đầu năm mới, đệ xâu tất cả chỗ tiền đó thành một xâu, đặt lên bàn sẽ được một chuỗi thật dài. Nguyên Bảo, Thạch Đầu sao có được nhiều tiền bằng đệ chứ?”