Mục lục
Tú Sắc Nông Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Khuê Loạn


Beta: Nora


Dương Nghĩa Trí, Bách Thủ, Loan Loan, Dương Phong đều đứng trong sân.


Dương Phong kể lại những chuyện đã xảy ra một lần: “… Chúng ta đang đứng nói chuyện dưới chân núi, sau đó nghe thấy dưới tàng cây phía trước có tiếng cải vã, đầu tiên thì nhỏ giọng, sau đó càng lúc càng lớn… Giọng Hương Tú có vẻ rất tức giận, sau đó có chút quá khích… Sau đó ta nghe thấy Tạ Tam hô lên một tiếng… Chờ đến khi chúng ta đi qua, thì đã thấy Hương Tú tắt thở nằm dưới gốc cây.”


“Ngươi nói Tạ Tam và Hương Tú cãi nhau, bọn họ cãi nhau vì chuyện gì?”


“Giọng Tạ Tam rất nhỏ không nghe thấy gì cả, chỉ nghe thấy Hương Tú mắng hắn là đồ lưu manh, vô sỉ…”


Những lời Dương Phong nói chẳng có tác dụng gì, chỉ có Hương Tú mắng chửi người, không biết Tạ Tam nói cái gì, chính là thiên vị Tạ Tam. Loan Loan hỏi mấy lần cũng không hỏi được chút tin nào hữu dụng. Dương Phong có chút không nhịn được khi Loan Loan hỏi han không ngừng. Cha hắn là thôn trưởng còn không hỏi, một nữ nhân như Loan Loan quan tâm làm gì chứ.


Linh đường đã bày xong, Mạch Thảo vẫn quỳ bên cạnh Hương Tú mà khóc. Nàng không còn người thân nào khác, thương lượng một lúc, Loan Loan ở lại với nàng, để Bách Thủ cùng với Lai Sinh và con trở về nghỉ ngơi. Sau khi đến đây, Lai Sinh một câu cũng chưa nói, khăng khăng không chịu đi. Bách Thủ không còn cách nào, đành tự mình ôm con về nhà.


Lúc đi qua chỗ than đá, Tạ Nhàn đang chỉ huy đám thợ mỏ chuyển than, vẫn còn thừa một chiếc xe chở than, mười xe đứng thành một hàng dài trên đường. Lúc Bách Thủ trở về vẫn còn mấy phu xe không quen mặt đang ngồi xổm tám chuyện.


Tạ Nhàn thấy than đã đầy, phân phó gã sai vặt đi gọi Lưu quản sự. Lưu quản sự xuống nghe nói có người mất mạng, hơn nữa lại còn là Hương Tú, cả kinh hồi lâu không nói nên lời.


“Tạ Tam cũng không phải cố ý, trách nhiệm không hẳn là của hắn. Lát nữa ta sẽ cùng đi theo với mọi người chuyển đống than này, có thể là xế chiều ngày mai mới có thể trở lại đây. Nếu ngày mai bên kia có gì cần hỗ trợ, ông cứ tự liệu mà giúp đỡ. Ừ, đưa năm lượng phí mai táng qua nữa, nàng cũng không được tính là hy sinh vì công việc, ta cũng đã đủ nhân nghĩa rồi.”


Lưu quản sự luôn miệng vâng dạ, trong đầu ông vẫn còn lẫn lẫn lộn lộn, sau đó thực không nhịn được, liền hỏi: “Tam thiếu gia, Hương Tú này rốt cục là chết như thế nào?”


“Tự tử!”


***********


Ngày hôm sau, mọi người đi qua chân núi liền nhìn thấy nhà Hương Tú treo vải trắng, mọi người vô cùng kinh ngạc, hỏi thăm ra mới biết Hương Tú đã mất đêm qua rồi.


Những thợ đào mỏ đều rất bất ngờ, lại tiếc than: “Một nữ nhân đẹp thế kia lại chết sớm!”


“Sau này mua cơm cũng không còn niềm vui nữa rồi!”


Mà người Dương gia thôn nghe tin xong phản ứng còn mạnh hơn trên mỏ gấp nhiều lần!


“Sao có thể! Hôm qua vẫn còn bình thường mà. Sao lại nghĩ không thông như vậy chứ?”


“Đúng đó! Tin này bất ngờ quá. Chờ một chút, không phải ta đang nằm mơ chứ…” Sau đó người đó tự nhéo lên đùi một cái, miệng kêu lên: “Ôi, đau quá. Xem ra là thật mà.”


“Mọi người nói xem nàng bây giờ sống tốt như vậy, sao lại tự mình tìm đến cái chết chứ?”


“Hừ, theo ta thấy, nhất định là bị đàn ông bức chết. Các người không nghe nói lúc ấy trên mỏ còn có Tạ đốc công à, hai người bọn họ có gian tình ai ai cũng biết đấy thôi!”


“Ơ, theo lời bà nói, lẽ nào là Tạ đốc công bức chết nàng sao? Bà nói xem sao lại ép chết nàng, nàng suốt ngày làm việc ở khu bếp, mỗi ngày phải đối mặt với nhiều đàn ông như thế còn chưa bị bức chết, một tên họ Tạ có thể sao!”


“Này này này, lẽ nào các người quên hết rồi sao? Chuyện lúc trước của Hương Tú và Tạ đốc công đều đã lan truyền thế kia… Haiz, chuyện này cũng không đúng, nếu hai người thật sự đã gian díu, sao lại còn tự tử chứ?”


Mọi người ngươi một câu ta một câu suy đoán, trên đường đi tất cả đều nói về chuyện của Hương Tú.


Mà lúc này Bách Thủ đang nói chuyện với Tạ Tam.


“Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ vì mấy câu ngoài miệng, mà Hương Tú đã tự tử sao?”


Nghe câu hỏi của Bách Thủ, Tạ Tam nghiêm mặt: “Ngươi có ý gì? Còn nữa, Hương Tú có quan hệ gì với ngươi, sao ngươi lại hỏi chuyện này? Những chuyện xảy ra tối qua ta đã nói với Dương trưởng thôn rồi, ta cần phải trả lời ngươi một lần nữa sao?”


Bách Thủ sầm mặt: “Được, ngươi không nói cũng được, ta đến tửu lâu tìm Dư chưởng quỹ, nhờ Dư chưởng quỹ viết thư cho Nhị thiếu gia, thỉnh ngài ấy tới làm chủ cho mẹ Mạch Thảo!”


“Này này này!” Tạ Tam vội vàng kéo Bách Thủ đang muốn đi, vẻ mặt cười làm lành, lấy lòng nói: “Ngươi xem chuyện này cũng xui xẻo, ta đang rất phiền muộn đây! Vừa rồi giọng điệu không tốt, Bách Thủ huynh đệ đừng trách ta!”


Bách Thủ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.


Vẻ mặt Tạ Tam thay đổi, bất đắc dĩ nói: “Ta mới mắng nàng mấy câu, nàng đã ly hôn còn ra ngoài làm việc, vẫn chưa tìm được người đàn ông nào, một quả phụ khó tránh khỏi miệng lưỡi người đời! Ta thấy nàng không giống như lời đồn đại, cũng xinh đẹp, lại là người chăm chỉ, liền muốn nàng làm tiểu thiếp của ta…”


Nghe thế Bách Thủ trừng mắt, con mẹ nó đồ chó chết, bản thân mình cũng là thứ nô tài mà còn muốn nạp tiểu thiếp!


“… Nhưng nàng không những không đồng ý, còn lớn tiếng mắng ta là đồ vô sỉ. Bách Thủ huynh đệ, ta đã làm ở Tạ gia bao nhiêu năm, cho tới giờ cũng chưa từng có người mắng ta như vậy. Bị một ả đàn bà mắng như vậy, ta không cho nàng biết tay thì sao còn là đàn ông? Chưa kể nàng vốn là dâm phụ, các người không biết chứ ta biết nàng vốn này nọ với Lưu quản sự ở thôn trang, cho nên, ta có nói vài câu khó nghe, vô tình đả động tới chuyện này, mới nói được mấy câu, nàng đã không chịu nổi… Dù sao ta cũng chưa động đao động côn, cũng không có đánh nàng, là tự nàng đập đầu vào gốc cây mà chết…”


Dù Hương Tú là một nữ nhân không đứng đắn, bây giờ đã chết rồi, vậy mà Tạ Tam còn nói những lời không ra gì như thế, thật sự làm người ta muốn đạp cho hắn hai phát!


Bách Thủ không muốn nghe hắn nói nhảm… Cho dù biết rằng không nghe được lời thật gì từ miệng Tạ Tam nhưng hôm nay hắn quyết muốn xem tên này rốt cuộc nói như thế nào! Giờ lại còn hối hận, đúng là một kẻ cặn bã!


Tạ Tam nói văng nước bọt tung tóe, chớp mắt đã không thấy bóng dáng Bách Thủ đâu nữa.


Dương Nghĩa Trí tìm đến nhà Lý Đại Trí ở sát cạnh nhà Hương Tú.


“… Ta từ nhà xí về, nằm xuống còn chưa ngủ đã nghe thấy tiếng gõ cửa ở cách vách, gõ rất lâu!” Cha Đại Trí nói.


“Đúng vậy, cha Đại Trí còn gọi ta dậy, hỏi ta là nhà ai. Ta đang mơ mơ màng màng ngủ, phải cẩn thận nghe mới nhận ra là nhà Hương Tú.” Mẹ Đại Trí nhớ lại, nghĩ tới tình huống đêm qua: “Mọi người cũng biết Hương Tú ở trong thôn…” Đoạn sau không cần nói, mọi người đều hiểu: “Sợ nhỡ có người nào tìm nàng có việc quan trọng, chúng ta đi ra ngoài sợ ảnh hưởng đến chuyện nhà người ta. Chưa kể, nhà nàng cũng không có ai cất tiếng gọi, hai chúng ta thương lượng một chút, sau đó đành không để ý nữa.”


Thì ra là cha mẹ Đại Trí đều nghe thấy tiếng gõ cửa của Tạ Tam, nhưng ở sát cạnh cũng không nghe thấy tiếng Hương Tú gọi giúp đỡ, thứ hai là sau đó tiếng gõ cửa cũng ngừng, cho nên cũng không để ý nữa. Mà chuyện của Hương Tú ở trên mỏ ai cũng có nghe nói, không biết người ta gõ cửa có phải là hẹn hò hay không?


Cũng có thể là Hương Tú đã hẹn người ta, nhưng do ngủ thiếp đi nên không nghe thấy.


Lý Đại Thạch ngủ say, sau đó nghe thấy tiếng cha hắn nói chuyện cũng tỉnh lại, sau lại nghe thấy tiếng gõ cửa cách vách. Hơn nữa hắn từ trước đến nay là người đơn giản lơ đễnh, trong lòng vốn cũng không nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ muốn ngủ.


Mặc dù Hương Tú không còn người thân nào trong thôn, nhưng dù sao cũng là mạng người, hiện giờ cả ba người đều có chút hối hận, nếu bọn họ chịu ra ngoài xem một chút, nói không chừng Hương Tú đã không chết.


Mạch Thảo rất kiên định nói hai ba ngày nay mẹ cô bé vẫn rất bình thường, không hề có chút khác thường nào, hoặc là có ý nghĩ tự sát nào.


Tất cả mọi người đều không tin Hương Tú lại đột nhiên tự tử. Hiển nhiên là những lời Tạ Tam nói nghe càng có chút không đáng tin.


Trong đêm linh đường đã được bày xong, sáng hôm sau mọi người biết Hương Tú đã chết, vừa kinh hoảng, vừa vội vàng đến nhà Mạch Thảo thắp nén nhang, xem như chút nghĩa tình thôn xóm.


Mọi người cũng mang theo vàng mã vào nhà thắp hương, vừa đốt hương vàng mã, vừa bái, có vài người còn vừa hóa vàng mã vừa khấn: “Hương Tú ơi, cô đi đột ngột quá, trước kia không giúp được cô cái gì, sau khi cô chết đành đốt cho cô thêm ít vàng mã này. Trước kia có gì không đúng mong cô hãy lượng thứ. Cô đại nhân đại lượng đừng trách tiểu nhân nha… Phù hộ cho cả nhà chúng ta bình an, sau này Mạch Thảo có chuyện gì ta nhất định sẽ giúp đỡ…”


Không ngờ lại có loại người như thế!


Loan Loan cảm thấy những người này thật buồn cười, lúc còn sống thì nói xấu sau lưng, người ta chết rồi thì lại chạy tới dâng hương đốt vàng mã, còn xin phù hộ!


Sự việc còn có thể điều tra, xử lý, nhưng mai táng thì không thể trì hoãn.


Sáng sớm, Lưu quản sự mang theo năm lượng bạc đến, đưa thẳng cho Dương Nghĩa Trí: “… Dương trưởng thôn, ông là người đức cao vọng trọng trong thôn, ông nhận đi để giúp Mạch Thảo làm hậu sự cho mẹ nàng!”


Dương Nghãi Trí đưa năm lượng bạc cho Mạch Thảo, nói: “Bây giờ cháu cũng không còn nhỏ nữa, từ nay về sau chuyện gì cũng phải tự mình làm. Chỗ bạc này cháu cầm lấy rồi chôn cất mẹ tử tế, an bài như thế nào do cháu quyết định, có gì cần hỗ trợ thì bảo với ta.” Vừa nói giọng ông còn có chút nghẹn ngào.


Hai mắt Mạch Thảo sưng đỏ, yên lặng nhận lấy bạc Dương Nghĩa Trí đưa, cũng để mặc nước mắt yên lặng chảy.


Điều này làm cho tất cả người ở Dương gia thôn đều không khỏi chua xót trong lòng! Một cô nương xinh đẹp như vậy, lại không biết nói chuyện, sau này biết sống như thế nào đây?


Dương Nghĩa Trí lạnh mặt, xoay người nhìn Lưu quản sự, nghiêm túc nói: “Bạc này chúng ta nhận, nhưng chuyện này chẳng nhẽ cứ không rõ ràng mà cho qua như vậy sao? Dù sao cũng phải cho một lời giải thích phải không? Tuy nói Hương Tú không phải do Tạ Tam trực tiếp hại chết, nhưng hắn cũng có trách nhiệm rất lớn.”


Lưu quản sự gật đầu: “Phải, nhưng chuyện này còn phải chờ Tam thiếu gia trở về.”


Dương Nghĩa Trí hừ lạnh một tiếng, từ đêm qua ông đã nhìn ra, Tạ Nhàn này không phải là một ông chủ tốt đẹp gì.


Sáng sớm Dương Khai Thạch đi mời đạo sĩ, xế chiều trong linh đường đã thành tràng cúng bái hành lễ, coi như là siêu độ cho linh hồn Hương Tú, mong nàng kiếp sau có thể đầu thai vào một nhà tốt.


Hạ táng sắp xếp vào ngày hôm sau.


Loan Loan ở cùng Mạch Thảo suốt đêm, lúc này, hai mí mắt không ngừng díp lại, đám người Dương Nghĩa Trí bảo nàng về nghỉ ngơi.


“Sáng sớm mai sẽ phải hạ táng, buổi tối cháu còn phải đến đây với Mạch Thảo, gọi thêm mấy người phụ nữ đến nữa.” Suy nghĩ một chút, Dương Khai Thạch gọi thêm mấy người nữa: “Khai Thạch, lát con về gọi thêm Linh Tử một tiếng, bảo nàng buổi tối tới đây, còn cả Thanh Diệp nữa, ba người cùng đến đây, bình thường mấy người cũng có mối quan hệ khá tốt, có chuyện gì còn có thể thương lượng.”


Loan Loan gật đầu, sau đó rời đi. Bố trí chuyện buổi tối xong, Dương Nghĩa Trí suy nghĩ đến chuyện trong nhà này: “Chỉ có mỗi Mạch Thảo, đúng là có chút vắng lạnh. Nàng và Cát Đại dù sao cũng từng là vợ chồng, hãy bảo người báo tin một chút, rồi còn phải thương lượng chuyện của Mạch Thảo nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK