Sau đó Tạ Nhàn lại tự mình lấy ra năm mươi lượng bạc trong túi, đều đưa cho Lưu quản sự: “Năm mươi lượng bạc này coi như là phí an ủi ta cho ông. Công việc quá nhiều nhất thời chưa báo trước với ông…” Thấy Lưu quản sự muốn cự tuyệt, Tạ Nhàn lập tức nói: “Ông cũng đừng từ chối, chút bạc này coi như thưởng cho ông uống rượu. Than ta đã lấy đi rồi, sau này có ai hỏi, ông cứ bảo hắn trực tiếp đến gặp ta là được. Ông cũng biết lần này ta theo nhị ca ra ngoài là phụng lệnh lão gia tử. Có thể tìm được đường phát tài cho Tạ gia là chuyện tốt, tin tưởng chút than này lão gia tử cũng sẽ không để ý.”
Tạ Nhàn ở Tạ gia được lão gia tử yêu thích, điều này mọi người đều biết, lại thấy hắn ôm hết mọi trách nhiệm vào người, Lưu quản sự không nghi ngờ gì, trong lòng cũng thoải mái rất nhiều. Ông chỉ sợ sau này Tạ Dật trở về tìm ông tính sổ, hiện đã có người gánh vác liền không có chuyện gì nữa. Về phần bạc này, vốn Lưu quản sự không muốn nhận, sau khi nghe Tạ Nhàn nói cũng thấy không sao, nếu Tạ Nhàn thưởng cho ông vì sao lại không nhận đây? Lại nói tiểu tử trong nhà cũng đang lúc cần tiền.
Thế là Lưu quản sự nhận lấy bạc, cung kính hành lễ với Tạ Nhàn: “Là nô tài lỗ mãng, kính xin tam thiếu gia lượng thứ.”
“Ôi dào, sai rồi, ông làm như vậy là đúng, Tạ gia chúng ta cần người như vậy.” Tạ Nhàn khoát tay với ông ta, ý bảo ông đứng dậy, rất tán thưởng hành động hôm nay của ông.
Trong lòng Lưu quản sự hoàn toàn buông lỏng, lại nói mấy câu với Tạ Nhàn rồi trở về mỏ.
***
Nhân lúc đẹp trời, Loan Loan đem vụn than thu gom được dạo gần đây ra. Ngày đó lại bảo Bách Thủ chặt một cây tre già cực lớn trên núi về, bỏ hai đầu rồi chia thành những ống tre dài bằng gang tay. Lại đem hai khúc gỗ ra chợ nhờ thợ mộc đẽo gọt thành một mặt gỗ tròn bằng miệng ống tre đã chặt, phía sau gắn ở giữa một đoạn gậy gỗ làm tay cầm, phía trước đóng bốn thanh gỗ nhỏ đều nhau, phía đầu thanh được vót nhọn.
Nàng phải thử xem có thể dùng công cụ này tạo than tổ ong không, liền tìm chút bùn về trộn chung với vụn than, sau đó đổ vào bên trong ống tre, đặt mặt gỗ tròn lên nén chặt. Vụn than phải vừa đủ, ép lại thật chặt, sau đó rút mặt gỗ ra rồi nhấc ống tre lên. Thế là được một viên than.
Loan Loan đã thấy các cụ già ở kiếp trước làm như thế. Vốn phải chế tạo khuôn bằng sắt, vung nén cũng bằng sắt, phía trên có hàn mấy thanh sắt dài bằng nhau. Không chỉ bền chắc hơn, mà trong quá trình ép cũng không cần lo lắng khuôn đúc sẽ bị vỡ.
Dùng ống tre để tạo than tổ ong, viên than có chút rời rạc.
Trải qua mấy lần thí nghiệm đi, thí nghiêm lại, không ngừng sửa đổi, than tổ ong rốt cục hoàn thành.
Công cụ có hạn nên chỉ được bốn lỗ. Viên than tổ ong đã có, kế tiếp cần có bếp lò. Suy nghĩ một chút, thừa dịp giờ nghỉ trưa nàng nhờ Bách Thủ dùng bùn đất và đá vụn làm một cái bếp lò đơn giản. Bên ngoài bếp lò rất dễ làm, nhưng bên trong vốn phải dùng hai thanh sắt chặn ngang để đỡ viên than cách đáy lò một khoảng. Cân nhắc một lúc, hiện đi mua sắt đã không kịp, hơn nữa nếu thật cần dùng sắt, mấy khuôn đúc kia cũng phải chuyển thành sắt mới đúng.
Sau đó hai người ra bờ sông, tìm từ thượng nguồn đến hạ nguồn, thật vất vả mới tìm được hai thanh đá có hình dáng dài mảnh, gắn chúng vào bên trong bếp lò, đặt viên than lên trên, có vẻ đã dùng được.
Nhìn than tổ ong tự mình làm ra, vẻ mặt ba người đều có vẻ quái dị.
Loan Loan hoài nghi vật này rốt cuộc có thể sử dụng mấy lần?
Mà Bách Thủ và Lai Sinh hoài nghi thứ này dùng được sao?
Lấy than gỗ đã nung đỏ trong bếp thả vào bên dưới thanh đá trong lò, sau đó đặt viên than tổ ong lên trên, chỉ lát sau đã không ngừng có khói đen đặc tuôn ra làm cả sân đều là mùi than đá. May mà nàng đặt bếp lò này bên ngoài, nếu ở trong nhà bếp đêm nay ba người đừng nghĩ tới chuyện vào bếp nấu cơm được.
Lai Sinh không biết nói gì nhìn Loan Loan: “Chị dâu, thứ này nhiều khói như vậy sặc chết người ta, dùng được không vậy?”
Loan Loan gật đầu: “Đương nhiên được. Mới đầu vậy thôi, chờ than bén lửa sẽ không còn khói nữa.” Cho hai người một ánh mắt yên tâm: “Hai người yên tâm đi, ngày mai chúng ta sẽ đun nước bằng thứ này!”
Đương nhiên thứ này có thể dùng được nhưng không được tốt như trong suy nghĩ mà thôi. Một là than đá chế tạo không tốt, hai là do bếp lò làm cũng khá tệ. Nhưng nếu có bếp lò này sẽ rất tiện lợi, có đủ than thì lúc nào cũng có nước nóng. Nhất là mùa đông càng thêm thuận tiện.
Không có công cụ thích hợp chỉ có thể tạm thời như vậy, Loan Loan quyết định ngày kia sẽ đến hàng rèn ở chợ xem có thể tạo ra thứ mình muốn không, nếu trong trấn nhỏ không có chỉ có thể đến huyện thành xem.
Bách Thủ và Lai Sinh cảm thấy có thể cố dùng thử, có cơ hội sẽ từ từ cải tiến.
Về sau, có một ngày mẹ Thạch Đầu sang thấy, lôi kéo Loan Loan hỏi đây là thứ gì. Loan Loan đành phải giảng giải chi tiết cho nàng nghe. Mẹ Thạch Đầu tấm tắc khen hay, nhấc ấm nước lên, than đá trong bếp lò đã cháy xong hết rồi, nàng đưa tay khẽ sờ thử phía trên, âm ấm, nhất thời kinh ngạc nói: “Thứ này mùa đông có thể để sưởi ấm rồi!”
Loan Loan cười nói: “Than nấu xong như vậy mới có thể sưởi ấm, chứ lúc đang nấu than sờ vào cũng nóng tay đấy, nhưng rất nồng, sẽ sặc chết người.”
Mẹ Thạch Đầu rướn cổ lên ngửi: “Ừ có mùi thiệt, nhưng đâu đến nỗi sặc chết người như muội nói?”
“Là do đã đốt xong rồi nên mùi mới nhạt đi, còn lúc đang nung than sẽ có mùi không chỉ sặc như bình thường đâu, ngửi lâu còn bị chóng mặt cơ.”
“Ôi, nghiêm trọng vậy sao?”
“Đương nhiên. Hơn nữa bếp lò này chế tạo chưa được tốt, hiệu quả thông gió không cao, nhất là khi cho than vào, cả sân đều ám đầy mùi khói, rất nghiêm trọng!”
Mẹ Thạch Đầu ngồi bên cạnh nghiên cứu một lúc lâu, lúc sau rất thích than tổ ong Loan Loan làm, lôi kéo Loan Loan không chỉ cho nàng là không được.
Loan Loan không còn cách nào, dù sao biện pháp này cũng đặc biệt, hơn nữa để tạo được một viên than phải đi nhặt bụi than trên đường. Sau khi nói phương pháp cho nàng liền dặn: “Tẩu đừng nói cho người khác nha. Nếu như mọi người đều làm than tổ ong sẽ không còn đủ vụn than trên đường nữa. Nhặt không được than có người sẽ nảy sinh ý xấu, lúc đó lại có chuyện phiền toái.”
Mẹ Thạch Đầu đã hiểu, cam đoan với nàng: “Muội yên tâm, ta làm ra thứ này cũng chỉ để dùng trong nhà.”
Sau đó mẹ Thạch Đầu theo lời Loan Loan tự làm than ở nhà. Đã làm không dễ còn hay bị bể. Có một ngày mẹ Nguyên Bảo đến cũng biết được phương pháp này, người hai nhà bắt đầu thu thập vụn than trên đường.
Vốn chỉ người ba nhà biết than tổ ong này, nhưng sau khi Dương Phong làm việc trên núi xong về nhà, trùng hợp thấy mẹ Thạch Đầu đang đúc than đá, mới hỏi mẹ hắn. Bà nội Thạch Đầu chỉ thấy sau khi Dương Phong làm việc trên mỏ đã đối xử với hai lão trong nhà tốt hơn trước. Bà thấy Dương Phong có tức giận với Loan Loan và Bách Thủ chuyện lần trước, nhưng không biết trong lòng hắn đã ghi hận hai người, vì vậy thích thú nói cho hắn nghe chuyện than tổ ong, về sau không biết tại sao ai nấy đều biết nữa.
Có người biết chẳng qua chỉ hiếu kì nghe một chút, có người cũng học theo tự làm, mẹ Tuấn Kỳ là một trong số đó.
Sau khi biết được biện pháp kia, bà liền suốt ngày đeo gùi đi loanh quanh, thỉnh thoảng còn đòi cha Tuấn Kỳ có cơ hội liền đem chút than đá về. Cha Tuấn Kỳ nghe vậy rất tức giận, quát bà: “Bảo ta đi làm việc trộm vặt kiểu này, vậy mà bà cũng nghĩ ra được!”
Mẹ Tuấn Kỳ không phục: “Đâu phải ta làm bậy. Ta chỉ bảo ông xúc chút than rơi dưới đất thôi, chứ có kêu ông đi xúc than trong bãi đâu.”
“Ta không quản bà, chỗ đó không xúc được. Bà muốn thu gom cũng được, tránh xa ta ra một chút. Trên núi, ngoài thôn bà muốn làm sao thì làm, miễn bà đừng gậy chuyện ở chỗ ta đang làm việc.”
Cha Tuấn Kỳ không đồng ý, mẹ Tuấn Kỳ đành chạy lên núi. Khi rãnh rổi suốt ngày sẽ lãng vãng quanh đường chuyển than. Về sau bà con rút kinh nghiệm, chuyên chọn đường gồ ghề mà đứng canh, quả nhiên những chỗ đó rơi thật nhiều vụn than. Vận may của bà ta không dài, hôm đó bà đang quét vụn than bên đường thì gặp Tạ Nhàn.
Mẹ Tuấn Kỳ không cảm thấy bản thân làm gì sai, cho nên khi thấy Tạ Nhàn còn cười chào hỏi.
Tạ Nhàn thấy vụn than trong gùi bà nhất thời nhíu mày. Tạ Tam nhanh mắt thấy Tạ Nhàn không vui liền chất vấn mẹ Tuấn Kỳ: “Bà ở đây làm gì? Chỗ than đá này từ đâu mà có? Bà không biết trộm than trên núi sẽ bị đưa đến nha môn sao?”
Vừa nghe lời này mẹ Tuấn Kỳ bị dọa sợ đến mức chắp hai tay vái lạy Tạ Nhàn: “Ai ôi, Tam thiếu gia, ngài đừng hiểu lầm. Ta không hề trộm than trên núi. Ta chỉ thấy vụn than rơi trên đường nên gom lại thôi, đều là rơi xuống nên ta nhặt về, ta không trộm đâu mà.”
Tạ Tam quắc mắt nhìn gùi của mẹ Tuấn Kỳ, than đá nhiều bằng một xẻng đầy: “Tất cả đều là ngươi nhặt trên núi?”
“Cũng không phải, ta nhặt từ dưới chân núi dọc theo đường đi lên.” Mẹ Tuấn Kỳ cẩn thận nhìn Tạ Nhàn đáp. Bà cũng không muốn vì chút vụn than này mà đánh mất việc của cha bọn nhỏ đâu.
Tạ Nhàn không chút biểu tình liếc nhìn bà ta một cái hỏi: “Người trong thôn đều giống bà hàng ngày nhặt than trên đường sao?”
Con ngươi mẹ Tuấn Kỳ đảo một vòng, lập tức đáp: “Chỉ có vài người. Chỉ là hôm nay ta tới sớm nên hầu hết vụn than trên đường đều bị ta thu được. Hôm nay ta mới tới lần đầu, không giống vài người ngày ngày đều nhặt ở ven đường.”
Nghe vậy sắc mặt Tạ Nhàn có chút khó coi. Nếu như người người mỗi ngày đều trông cậy vào việc nhặt vụn than ở ven đường vậy còn ra gì nữa, người có tâm tư bất chính không chừng ngày nào đó còn lên núi trộm than.
Hàng ngày Tạ Tam đều đi theo Tạ Nhàn, tâm tư đương nhiên có chuyển biến, thấy vậy lập tức trách cứ mẹ Tuấn Kỳ: “Bà đừng tưởng rằng có người nhà làm ở mỏ liền không có quy củ. Nếu dám lên núi trộm than sẽ bị phạt nặng, nghiêm trọng còn có thể bị đưa đến quan phủ.”
Mẹ Tuấn Kỳ liên tục nói không dám.
“Các ngươi nhặt than đá này về nhà làm gì?”
“Nghe nói vụn than này có thể làm than tổ ong cho vào bếp lò đốt, nấu cơm, nấu nước, đun thức ăn đều được, còn rất ấm, có thể sưởi tay…” Mẹ Tuấn Kỳ thuật lại toàn bộ những gì nghe được thuộc nằm lòng.
Hai người nghe mà sửng sốt.
Tạ Nhàn vội hỏi: “Than tổ ong là gì?”
“Dạ. Thứ này ta cũng không biết. Nghe người ta nói gom vụn than này lại nén thành một cục, ở giữa đục bốn lỗ là có thể dùng. Chỉ là, vật này sau khi đốt lên có chút mùi khó ngửi, mỗi lần khói đều hun đến nhà chúng ta, thật sặc chết người! May mà con ta không ở nhà, nếu không…” Mẹ Tuấn Kỳ vừa nói liền bắt đầu oán giận.
Tạ Nhàn nào có tâm tư nghe lời này, cau mày cắt đứt lời bà ta: “Ai làm ra thứ này?”
PS: Ta có một nỗi xúc động muốn đi chết cho ròi. Đáng lẽ đã làm xong từ hôm qua, thế mà lúc lưu thế nào lại chỉ còn nửa chương. Cam lòng làm lại, gõ, gõ, gõ… căng nãora ngồi gõ… thôi thì cái tội xớn xác, cho chừa!