Đầu tóc, quần áo đều ướt đẫm. Ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu gối, giống như đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ. Khuôn mặt đầy nước, không biết là nước mưa hay nước mắt.
Thấy hai người, Mạch Thảo liền cả kinh.
Nét mặt cô bé thương tâm đến vậy, dù trong màn đêm đen như mực Loan Loan vẫn cảm giác được.
“Mạch Thảo, mưa to như vậy sao cháu ở đây?”
Mạch Thảo gắng gượng đè nén ậng nước nơi đáy mắt, nhìn Loan Loan và Bách Thủ một cái rồi lại cúi đầu.
Lẽ nào bị Hương Tú mắng? Nhưng mưa to thế này để một đứa bé ở bên ngoài một mình, sao Hương Tú không đi ra tìm.
Loan Loan rất hoài nghi, nhưng vẫn tốt bụng nói: “Nếu cháu sợ bị mẹ mắng, thẩm cùng cháu về nhà được không?”
Nghe vậy, Mạch Thảo dùng sức lắc đầu.
“Không sao, nếu mẹ cháu mắng, thẩm sẽ giải thích cho.”
Mạch Thảo vẫn lắc đầu. Cho dù Loan Loan nói như thế nào, từ đầu đến cuối Mạch Thảo đều chỉ lắc đầu. Có hỏi, cô bé cũng không trả lời.
Loan Loan nhìn Bách Thủ, trong lòng ngàn vạn loại suy đoán. Vì lý do an toàn, hai người quyết định Loan Loan ở lại cùng với Mạch Thảo, Bách Thủ đi tới nhà Mạch Thảo xem xét. Nhưng Mạch Thảo vừa nghe, lập tức đứng lên chắn trước mặt hai người, nói thế nào cũng không cho Bách Thủ đi qua.
Hai người nhìn ra chút manh mối. Có lẽ không phải Hương Tú mắng Mạch Thảo, cũng không phải Mạch Thảo sợ về nhà, mà do Mạch Thảo vốn không muốn hai người tới nhà cô bé và có thể Hương Tú cũng đang ở nhà. Vậy tại sao Mạch Thảo tình nguyện đứng trong đêm mưa cũng không muốn về nhà?
Hai người đành trở về nhà. Đêm đó lúc nằm trên giường nàng còn có chút lo lắng.
Hôm sau nhìn thấy Mạch Thảo đang cắt cỏ cho heo trên núi, Loan Loan mới yên tâm lại. Nói sao chăng nữa, để một cô bé một mình ở ngoài ban đêm cũng không an toàn. Giờ xem ra đêm qua Mạch Thảo đã trở về nhà.
Nàng còn cố ý quan sát cử chỉ hành động của Hương Tú. Làm việc rất nhanh nhẹn, còn cười nói với Tạ đại nương, đối với các nam nhân trên mỏ cũng như mấy ngày trước, vẫn không nói chuyện nhiều. Không phát hiện thấy có gì không đúng, Loan Loan càng thêm nghi hoặc trong lòng.
Sau giờ cơm trưa, Hương Tú làm xong công việc trong khu bếp thì ra về, lúc đi qua quầy hàng của Loan Loan còn cười chào hỏi nàng.
Loan Loan múc sương sáo nhiệt tình mời nàng ăn: “Hôm nay hơi nóng, ăn một chén đi cho mát, ta mời.”
“Ơ, sao ta lại không biết xấu hổ như vậy!” Hương Tú cười nói, nhưng không nhận lấy chén: “Ta còn có việc nên không ăn được rồi. Muội bán ở đây cũng không dễ dàng, giữ lại bán cho người trên mỏ đi.”
“Xem ngươi khách khí kìa, đáng mấy đồng đâu chứ!” Hương Tú không ăn, Loan Loan cũng không ép. Sau đó lại hỏi nàng đang vội đi đâu thế.
Vẻ mặt Hương Tú dần sầu não: “Mạch Thảo không còn nhỏ nữa. Đứa trẻ lớn bằng con bé sớm đã tìm một nhà nào đó gả đi rồi…” Rồi tự mình ngồi xuống bên cạnh Loan Loan, nói ra những lời xuất phát từ nội tâm: “Muội cũng biết gia cảnh nhà ta rồi đấy. Quan hệ giữa ta và người trong thôn không được tốt lắm. Mọi người đều nói trước cửa quả phụ nhiều thị phi, vì vậy cũng không có bao nhiêu người nguyện ý kết thân gia với người như ta. Thế nên hôn sự của Mạch Thảo vẫn luôn bị trì hoãn. Ta định tới nhà bà mối Vương mời bà ta xem cho Mạch Thảo một chút, không cần gia cảnh gì tốt, chỉ cần người trung hậu đàng hoàng là được!”
Hương Tú nói đúng. Với danh tiếng của nàng hiện giờ, sợ rằng không có nhiều người nguyện ý kết thân gia với nàng. Nếu Mạch Thảo thật muốn tìm người gả cho, gì cũng không quan trọng, chỉ cần người trung hậu đàng hoàng, đối tốt với Mạch Thảo là được.
Nói mấy câu rồi Hương Tú liền rời đi. Hồi lâu sau đó Loan Loan vẫn luôn suy nghĩ trong lòng. Chẳng lẽ Hương Tú muốn gả Mạch Thảo đi, cô bé không muốn, cho nên đêm qua hai mẹ con liền giận dỗi, Mạch Thảo mới chạy đi?
Nhưng cũng không đúng, vậy sao cô bé lại sợ Bách Thủ và mình tới nhà nàng?
Bà mối Vương cũng rất đau đầu vì chuyện này. Trước đó Hương Tú đã nhờ bà xem dùm mấy nhà rồi, nhưng người ta đều không đồng ý! Thấy Hương Tú nói thật đáng thương, cùng là nữ nhân mà, Mạch Thảo cũng là đứa bé đáng thương nên bà đành phải đồng ý xem dùm một chút, nhưng không thể bảo đảm nhất định có thể giúp Mạch Thảo tìm được người phù hợp.
Chỉ cần bà mối Vương đồng ý nàng đã có một chút hi vọng, Hương Tú thiên ân vạn tạ rời khỏi nhà bà ta.
Chờ Hương Tú vừa đi, bà mối Vương ngồi trong sân thở dài: “Trước kia cảm thấy nàng rất đáng để người ghét, giờ xem ra cũng là người đáng thương!”
*******
Trời vừa mưa liền như không thể ngừng lại được, đã liên tiếp mấy ngày rồi vẫn chưa muốn ngừng, khi thì mưa to, thỉnh thoảng lại lắc rắc. Vì lý do an toàn, trên mỏ tạm dừng công việc, mọi người cũng thừa dịp này ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
May nhờ ban đầu nhà Loan Loan cho xây mái hiên rất rộng đi thẳng từ nhà chính xuống bếp. Nếu cả ngày không ra khỏi cửa tuyệt sẽ không dính được chút mưa nào. Nhà cũng sạch sẽ khô mát, không có dấu bùn, mặt đất cũng không ướt.
Thú vui mỗi ngày của Bách Thủ chính là trêu chọc con. Vì vậy Loan Loan được nhàn hơn rất nhiều, mỗi ngày nấu cơm coi như xong việc của nàng.
Lý Đại Trí trở về một chuyến, từ trên xuống dưới Lí gia vô cùng mừng rỡ. Bởi vì hắn có học thức tốt, đối đãi người ôn hòa nhã nhặn, gặp chuyện đều có chính kiến của mình, vì thế rất được Dương khanh yêu thích mà đề cử hắn làm thầy giáo ở thư viện. Thư viện rất có danh tiếng, bên trong có không ít con cháu nhà có tiền vừa độ tuổi tới học. Lý Đại Trí liền dạy Tam Tự kinh, Luận Ngữ cho chúng.
Mấy chục năm qua Dương gia thôn chưa từng có một tiên sinh nào, dù không để ý lắm nhưng đối với người Lý gia mà nói đó là một chuyện vô cùng vui mừng. Trong nhà có tú tài được dạy học cho thư viện, đúng là diễm phúc của nhiều thế hệ nông dân như nhà họ!
Lời gièm pha tựa gió qua tường. Mặc dù trời vẫn còn mưa, mọi người đều ở trong nhà nhưng chưa qua được mấy ngày cả Dương gia thôn đều đã biết chuyện này. Mẹ Đại Trí cảm thấy rốt cục bản thân cũng có thể thẳng lưng! Ngẩng đầu ưỡn ngực đi quanh thôn nghe mọi người ca ngợi, cảm giác thật là tốt! Cả đời đều chưa từng được vui vẻ như vậy.
Kể từ đêm đó qua mấy ngày sau vẫn không thấy Mạch Thảo đến nhà Loan Loan nữa.
Chiều mưa ngày thứ hai, Loan Loan, Bách Thủ và Lai Sinh cùng nhau ngồi trong nhà trêu chọc hài tử. Hán Nhi vừa học bước đi, nhìn thấy thứ gì đều rất hiếu kỳ, chỗ này sờ sờ, chỗ kia huơ huơ, dù ba người cùng trông chừng nhưng cũng không nhanh bằng tay chân thằng bé.
Lúc sau thì Mạch Thảo tới, vừa vào nhà đã hùa theo mọi người cùng nhau trêu chọc đứa nhỏ. Loan Loan thấy nàng chơi vui vẻ liền không nhắc lại chuyện hôm đó nữa. Cô bé đại khái ngồi hai canh giờ liền ra về.
Xế chiều hôm sau trời lại mưa to. Cùng canh giờ đó, Mạch Thảo lại đội đấu lạp, khoác áo tơi tới. Loan Loan rất bất ngờ nhưng vẫn cười mời cô bé vào nhà ngồi, vẫn như trước ngồi hai canh giờ nàng lại ra về. Liên tục ba bốn ngày, hầu như xế chiều nào đến giờ đó cô bé cũng tới. Mỗi ngày cũng chỉ ngồi hai canh giờ liền trở về, bất kể mưa gió bão bùng hay trời quang mây tạnh, gió mặc gió, mưa mặc mưa!
Trước kia mặc dù Mạch Thảo thường đến nhưng không phải liên tục thế này. Hơn nữa đều tới đưa thức ăn, cũng sẽ không ở nhà các nàng chơi hai canh giờ. Chưa nói tới mấy ngày nay trời còn đang mưa lớn. Mạch Thảo không nói, Loan Loan cũng không tiện hỏi.
Chiều hôm đó Mạch Thảo cũng tới chơi hai canh giờ, lúc gần đi sau khi ôm đứa nhỏ còn có chút không nỡ. Loan Loan liền giữ nàng lại: “Hay cháu ăn cơm tối xong hãy về.”
Mạch Thảo lắc đầu, khoa tay múa chân một hồi tỏ vẻ phải về nhà ăn cơm.
Trời vừa sụp tối Lai Sinh liền tỉnh táo, nhìn Loan Loan mỗi ngày nấu cơm vừa thơm vừa ngon, không nhịn được ngứa tay, hắn nhất định giành lấy chuyện nấu cơm tối nay. Không lay chuyển được, Loan Loan không thể làm gì khác hơn để mặc hắn làm.
Bách Thủ ngược lại nghĩ: “Tùy đệ ấy. Cơm không chín thì ta nấu lại. Thức ăn khó nuốt thì ráng chấp nhận chút thôi.”
Vừa nói xong liền y như lời Bách Thủ. Cơm rất khô, gần như còn sống. Xào một món rau, chín thì có chín đấy, nhưng lại quá nhừ. Còn món khoai tây sợi, có chín hay không không nói, nhưng lại quá mặn, hơn nữa cũng không phải là thái sợi, giống khoai tây cục hơn.
Lai Sinh không khỏi cảm thán: “Bình thường thấy tẩu làm tưởng dễ lắm, ai ngờ khó quá!”
“Đời này làm gì có chuyện nào dễ chứ!”
Tối đó đương nhiên chỉ có thể ráng nuốt hết mà thôi!
Lai Sinh xào rau quá kinh khủng. Cơm nước xong ba người đang ngồi trong nhà chính uống trà, phía ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
Lai Sinh đi mở cửa, ra là Mạch Thảo. Cô bé đứng ngoài cửa do dự không vào. Loan Loan cho rằng đã có chuyện gì, kết quả nàng lúng túng đi vào khoa tay múa chân một hồi.
“Mẹ cháu không ở nhà. Cháu sợ ở một mình nên tới đây một lát.”
Trong lòng Loan Loan nhất thời có dự cảm không tốt.
Lai Sinh rót nước cho cô bé. Loan Loan cười hỏi nàng: “Mẹ cháu đâu? Sao để cháu ở nhà một mình vậy?” Giờ trên mỏ nhiều nam nhân như vậy, không như trước nữa, một cô bé ở nhà thế nào cũng phải cảnh giác một chút.
Mạch Thảo liền ra dấu tay: “Cháu không biết.”
Không biết Hương Tú đi đâu, Mạch Thảo là một cô nương tốt, nếu thật không được, buổi tối giữ nàng lại ngủ qua đêm cũng được.
Ba người ngồi lại trong phòng nói chuyện. Mạch Thảo vẫn lẳng lặng ngồi cầm chén bên cạnh, không đáp lời, cũng không hỏi gì.
Ước chừng qua một canh giờ, đêm cũng không còn sớm, Mạch Thảo không tiện đợi tiếp nữa, cô bé đứng lên tạm biệt ba người Loan Loan ra về. Loan Loan vốn muốn tiễn nàng, nhưng nàng kiên trì không cần, nói không xa, không cần phải tiễn.
Mạch Thảo vừa đi, trời lại đổ mưa.
Loan Loan đóng kỹ cửa sân đi vào nhà. Lai Sinh nhướng mày hỏi nàng: “Có phải Mạch Thảo gặp chuyện gì hay không, sao dạo này kì lạ như vậy? Nhất là hôm nay, tối rồi còn tới nhà chúng ta?”
Lai Sinh đều đã nhìn ra, Loan Loan và Bách Thủ thì không cần phải nói. Bọn họ là người ngoài không tiện nói, cũng không tiện can thiệp.
Sau đó Loan Loan trở về phòng xem con. Hai người uống hết bầu nước còn chưa hết khát, Bách Thủ liền xuống bếp nấu nước. Thừa dịp hai người không ở đó, Lai Sinh liền lặng lẽ ra cửa sau, mở cửa lén trốn ra ngoài.
Chờ Bách Thủ nấu nước xong đi vào gọi Lai Sinh mới phát hiện tiểu tử này không ở đó nữa. Hai người cũng không nhìn thấy hắn đi ra ngoài, một người lớn cứ như vậy không thấy nữa. Bách Thủ để đồ xuống đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm thì Lai Sinh đã trở về.
Sắc mặt hắn thật không tốt, cứ luôn xị mặt. Loan Loan và Bách Thủ cũng thật lúng túng. Hơn nửa đêm tiểu tử này không nói tiếng nào đã biến mất dạng, kể từ khi hắn trở về từ Âu Dương gia, không nói không rằng biến mất như vậy làm cho hai người rất lo lắng.
Nhưng Lai Sinh lập tức nói ra những lời khiến hai người phải khiếp sợ vô cùng.
“Đệ lo cho Mạch Thảo nên đi theo, kết quả phát hiện nàng căn bản không về nhà mà trốn dưới tàng cây cách nhà không xa. Hai người đoán xem đệ thấy được gì?”
Hai người lắc đầu.
“Đệ nhìn thấy có một nam nhân từ trong nhà nàng đi ra!”