Beta: Nora
Sau khi Lai Sinh thức dậy, chuyện đầu tiên hắn làm là bày đĩa trái cây, đồ ăn vặt, kẹo, hạt dưa mà Loan Loan mua ra đầy bàn, một lát sau, hắn lại mang các thứ đó đi cất.
Loan Loan hiếu kỳ, hỏi hắn: “Sao đệ lại cất đi, bày trong mâm không phải rất tốt đấy ư, muốn ăn tới lấy là được.”
Lai Sinh còn cầm luôn mấy thứ còn lại trong bao, dạo qua một vòng quanh phòng cũng chưa quyết định được rốt cuộc muốn để chỗ nào. Để trong nhà chính thì mỗi năm có không ít trẻ con tới chơi, hắn lại lo lắng. Để trong phòng hắn, nếu Mạch Thảo muốn ăn thì phải làm thế nào? Nếu để trong phòng Mạch Thảo, hắn muốn ăn lại ngại đi lấy.
Sau đó hắn dứt khoát để trong phòng Loan Loan và Bách Thủ, lôi kéo Mạch Thảo nói cho nàng biết: “Ta để mấy thứ này ở đây, nếu muội muốn ăn thì tới mà lấy.” Còn dặn dò nàng: “Muội cũng đừng tham ăn, những đồ tết này chị dâu phải bỏ ra mười mấy lượng bạc mua về đó, đừng có một lần mà ăn hết sạch, chúng ta để dành từ từ ăn.”
Mạch Thảo mỉm cười gật đầu.
Bách Thủ cười lắc đầu.
Loan Loan chống cằm nhìn hắn, cảm thán: tuy nhìn tên nhóc này có hơi bướng bỉnh, nhưng tâm thật tốt, bây giờ đã biết giữ của giúp nàng rồi!
Không tới một lát, cả bầy trẻ con đã chạy tới, Thạch Đầu, Nguyên Bảo, Kim Đản, Lan Hoa… hầu như tất cả trẻ con ở trong thôn đều chạy đến. Như đã có chuẩn bị từ trước, tất cả đều đưa mấy bàn tay nhỏ bé ngay ngắn trước mắt nàng và Bách Thủ nói: “Năm mới vui vẻ cát tường!”
Sau đó Loan Loan và Bách Thủ lại cho mỗi đứa một bao lì xì. Bảy tám đứa trẻ, cộng lại cũng được mười mấy đồng. Lai Sinh nhìn thấy thì trừng mắt. Đợi lúc mấy hài tử gọi hắn, hắn cũng vẫn nghiêm mặt. Mạch Thảo liền lặng lẽ đến bên cạnh kéo kéo gấu áo hắn.
Ai ngờ tiểu tử này lầm bầm trong miệng: “Ca ca ta và chị dâu phải tốn mười mấy đồng!” Lập tức lại nghĩ tới đêm qua Loan Loan và Bách Thủ cho hắn một đại hồng bao, lập tức lại nở nụ cười.
Lai Sinh cùng bọn nhỏ đi ra ngoài chơi đùa. Mạch Thảo không đi cùng, nàng ở nhà giúp đỡ Loan Loan trông con.
Buổi chiều mọi người liền tốp năm tốp ba đứng trên đường nói chuyện phiếm, cũng có người trực tiếp nhấc ghế, đốt một đống củi ở giữa rồi ngồi chơi. Loan Loan theo con trai chốc chốc chạy bên này, chốc chốc lại sang bên kia. Có người gọi nàng: “Nhị muội đến ngồi sưởi ấm một lát đi.”
Loan Loan giơ tay ra lau trán, một tay đầy mồ hôi, đành chịu nói: “Với bộ dạng này muội còn cần sưởi ấm sao?”
Mọi người thấy vậy liền cười.
Ngày mồng một đầu năm nhà nào cũng náo nhiệt. Đến ngày mồng hai phải về nhà mẹ đẻ. Lễ vật đã sớm mua rồi. Lúc này không chỉ mua đồ đạc cho cha mẹ Loan Loan, mà còn mua lễ vật cho đứa nhỏ nhà Vương Lý, cũng chuẩn bị cho đứa bé trong bụng Vương Tiểu Thảo. Không mất bao nhiêu bạc, chỉ cần mọi người vui vẻ là được rồi.
Mạch Thảo không đi, nàng xấu hổ, nên định ở nhà giữ nhà, nhưng Loan Loan và Bách Thủ lại bảo nàng nên đi cùng. Lai Sinh đều đã theo, tất nhiên nàng cũng đi được. Lại nói các nàng đều về nhà mẹ đẻ, lại để nàng một mình ở nhà sao được.
Mọi người khuyên nhủ một hồi, sau cùng Mạch Thảo rốt cục cũng đồng ý đi theo Loan Loan cùng trở lại Vương gia thôn.
Cha mẹ Loan Loan thấy Mạch Thảo ngoài ý muốn đều rất kinh ngạc, về sau lặng lẽ kéo nàng hỏi: “Không phải mẹ nàng đã mất rồi sao? Sao lại đi chung với các con…”
Loan Loan đưa tay cắt ngang lời mẹ nàng, lôi kéo mẹ nàng đi ra vườn hái rau, sau đó đơn giản kể lại cho mẹ nàng nghe: “Cô bé cũng đáng thương, cho nên con bảo nàng tạm thời ở nhà chúng con.”
“Những người này thực không phải người!” Mạch Thảo còn là một hoàng hoa khuê nữ, ai thiếu đạo đức như vậy, còn muốn làm chuyện dơ bẩn này.
Mẹ Loan Loan bất bình thay Mạch Thảo đáng thương, lập tức lại hỏi: “Cô bé kia muốn ở nhà các con luôn?”
Loan Loan lắc đầu. Kỳ thật nàng cũng không biết, việc này thực sự phiền phức, ít nhất sau này Mạch Thảo gả đi cũng không ở nhà các nàng nữa. Tuy mẹ nàng không làm mai mối, nhưng tốt xấu gì cũng quen biết nhiều người hơn nàng, thuận miệng nói: “Mẹ, không bằng mẹ cũng giúp con để ý một chút. Nếu có người phù hợp, đối phương lại không chê xuất thân của nàng, mẹ giới thiệu Mạch Thảo nha. Nhà họ không cần phải có điều kiện, chỉ cần có thể nuôi được người, nhưng mà nhất định phải trung thực, cũng không thể tìm những người tâm địa gian xảo nha.”
Mẹ Loan Loan gật đầu: “Con yên tâm, nếu thật sự có mẹ nhất định sẽ báo cho con. Một cô nương thuần khiết như vậy ai thấy mà không thương, có người phù hợp mẹ nhất định sẽ làm mai cho.” Sau đó lại cười ha ha: “Kỳ thật ta đã sớm muốn làm bà mối trở lại rồi.”
Hai mẹ con cười cười nói nói hái rau, vào nhà Vương Lý cười hì hì trêu ghẹo: “Ơ, mẹ và Nhị muội nói gì thế? Hái rau lâu như vậy, trên mặt sắp nở hoa rồi kìa, sao lại giấu con thế?”
“Đi đi đi, nhiều chuyện.” Mẹ nàng cười xua xua tay với nàng (VL), sau đó đi vào phòng bếp.
Lai Sinh không biết đã chạy đi đâu. Bách Thủ cùng Lý Quang Hán và cha Loan Loan nói chuyện. Mạch Thảo ngồi cạnh Vương Lý. Cô bé là người câm, lại không quen Vương Lý, ngồi đó có chút không tự nhiên. Loan Loan đi qua cười vỗ vỗ vai nàng: “Ở đây cứ coi như nhà mình thôi.”
Sau đó Vương Lý cũng cười nói: “Đúng vậy, trong nhà chính có bánh kẹo, muốn ăn thứ gì tự đi lấy nha.”
Mạch Thảo ngượng ngùng gật đầu cười.
Vương Lý thấy nàng chỉ gật gật rồi vẫn đứng yên, liền đứng dậy đi vào nhà chính bưng bánh trái ra cho nàng chọn. Mạch Thảo chỉ lấy mấy cái kẹo đường rồi không lấy nữa. Vương Lý lại bốc một nắm hạt dưa nhét vào trong tay nàng: “Cho vào túi, lúc muốn ăn thì lấy ra mà cắn.”
Đúng lúc mẹ Loan Loan từ phòng bếp đi ra thấy một màn này liền cười nói: “Cháu muốn ăn thứ gì cứ lấy đi nha. Đừng thấy mấy đứa này nhã nhặn, tới lúc thèm rồi chẳng còn nữa đâu.”
Vương Lý lập tức bất mãn nói: “Ha, bữa nay ta chưa ăn thứ gì cả, bánh kẹo trong mâm thiếu đi một món, là Nhị muội ăn sao. Hừm… nãy giờ vẫn chưa thấy Nhị muội ăn, đích thị là mẹ rồi.”
Mẹ Loan Loan giả bộ trừng nàng: “Còn lắm lời!”
Trong nhà đầy ắp tiếng cười.
Trong lòng Mạch Thảo không khỏi dâng lên cảm giác hâm mộ!
Một nhà Loan Loan và Vương Lý đến không bao lâu, thì Ngưu Sơn và Vương Tiểu Thảo cũng đến. Ngưu Sơn dắt một chiếc xe trâu. Vương Tiểu Thảo ngồi trên xe được lót chăn đệm. Lúc xuống xe, Ngưu Sơn cẩn thận đỡ nàng xuống, đầy sự quan tâm và cẩn thận, thấy vậy mẹ Loan Loan càng thêm tươi cười đầy mặt.
Vương Tiểu Thảo đã mang thai năm tháng, phần bụng cũng đã lộ ra. Người béo lên rồi, sắc mặt cũng rất hồng nhuận phơn phớt. Nhìn ánh mắt Ngưu Sơn đầy tình ý, xem ra Vương Tiểu Thảo rất được Ngưu Sơn yêu thương.
Ngưu Sơn cũng mua lễ vật cho mẹ Loan Loan, hai lão nhân đều có, ngay cả Vương Nguyên Sinh cũng có. Sau đó khách khí chào hỏi Vương Lý, Lý Quang Hán, Loan Loan, Bách Thủ. Đến lúc nhìn thấy Mạch Thảo, hai người có chút ngạc nhiên.
Về sau mẹ Loan Loan khẽ nói cho Vương Tiểu Thảo tình hình của Mạch Thảo. Lúc này Vương Lý cũng biết được Mạch Thảo mệnh khổ như vậy. Mấy người ngồi cảm thán một hồi, đối với Mạch Thảo cũng tốt hơn một chút, lúc ăn cơm đều nhiệt tình mời nàng đừng khách khí, làm cho Mạch Thảo cảm nhận được một chút tình thân.
Ăn xong bữa trưa, mọi người ngồi trong sân nói chuyện. Sau bữa cơm tối, mọi người cùng nhau tách khỏi nhà mẹ nàng. Đến cửa thì chia ra, Loan Loan – Bách Thủ bốn người một hướng, Vương Lý cùng Vương Tiểu Thảo còn có thể đi cùng một đoạn.
Cả ngày nay nụ cười trên mặt Mạch Thảo chưa từng ngơi nghỉ, buổi tối nấu nước làm gì cũng càng thêm ân cần. Đêm nằm trên giường Loan Loan và Bách Thủ cảm thán: “Cô nương này không chỉ đơn giản chỉ thiếu hụt tình thương của cha, mà nàng còn rất thiếu sự quan tâm.”
Ngày mồng 3 tháng giêng, trên mỏ lại bắt đầu làm việc. Tạ Nhàn sớm đã trở về Tạ gia, trên mỏ hiện do Tạ Tam tạm quản. Bách Thủ đi lên mỏ. Loan Loan cùng Mạch Thảo ở nhà. Lai Sinh mỗi ngày như thường đi ra ngoài chơi đùa. Mãi cho đến tết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng.
Ban ngày Bách Thủ phải đi làm. Loan Loan dắt theo con, Mạch Thảo và Lai Sinh cùng mẹ Nguyên Bảo, mẹ Thạch Đầu mấy người cùng nhau đi hội chùa trên trấn. Đến giữa trưa thì ăn cơm chay trong chùa. Đám người vừa đi từ trong miếu ra vừa nhìn ngắm, đi một lúc lại ngừng một lúc, lúc về đến nhà Bách Thủ đã xong việc trở về. Trên đường trở về Loan Loan đã hẹn với mấy người kia buổi tối cùng nhau đi ngắm hội đèn lồng.
Vì vậy nàng để cho Bách Thủ đi nghỉ ngơi, tự mình đi chuẩn bị đồ ăn buổi tối. Chuẩn bị xong đồ ăn, ngồi một lát mới bắt đầu nấu cơm, sau đó xào rau. Lúc sắc trời vừa buông xuống, Loan Loan kêu Bách Thủ dậy dùng cơm. Vừa ăn xong cơm tối, mẹ Nguyên Bảo đã tới gõ cửa.
“Nhị muội, chuẩn bị đi được chưa?”
“Được rồi!”
Ban đêm lạnh, nên nàng bế con đi thay bộ đồ dày hơn. Bách Thủ đã sớm dắt xe trâu ra. Lai Sinh đỏng đảnh thay đi đổi lại bốn bộ đồ, mãi đến khi Loan Loan nói không cho hắn đi, hắn mới thôi. Mấy người lề mà lề mề chuẩn bị xong, lúc ra cửa mấy người mẹ Nguyên Bảo, mẹ Thạch Đầu đã đợi ở cửa thôn. Trên đường còn có tốp năm tốp ba những người khác cũng đang từ từ đi đến hướng chợ. Một đoàn người cười cười nói nói đi theo.
Có lẽ năm nay kiếm được bạc trên mỏ, nên trong chợ Loan Loan thấy rất nhiều thợ mỏ trong đám người vừa xem hoa đăng vừa mua mấy món đặc sắc bên đường ăn. Về sau gặp được mấy người Vương Lý, có cả Vương Tiểu Thảo. Vương Nguyên Sinh đi cùng Vương Tiểu Thảo.
Cha mẹ Loan Loan không tới. Vương Nguyên Sinh đi cùng với mấy người trong thôn. Vì vậy mấy người liền đi cùng nhau, xem hết hoa đăng lại đến bờ sông thả đèn. Lúc gần đi Loan Loan cố ý mua cho Lai Sinh và Mạch Thảo mỗi người một chiếc hoa đăng đẹp mắt.
Lai Sinh đắc ý khoe khoang trước mặt mấy đứa bé. Mạch Thảo thì cẩn thận từng li từng tí treo hoa đăng ngoài phòng.
Qua tết Nguyên Tiêu, mọi người liền quên hết những ngày lễ, nên làm gì thì làm, nên cuốc thì cuốc, nên trồng rau thì trồng rau.
Nếu như mấy ngày trước trên mỏ còn có người nói khi về nhà mấy ngày sẽ đi đến nhà thân thích nào, lúc này không còn ai nhắc tới nữa. Mọi người một lòng làm việc kiếm sống. Một năm kiếm được tiền chủ yếu trong mùa xuân, tất cả mọi người đều quyết tâm năm nay nhất định phải cố gắng làm việc trên mỏ, để đến cuối năm lại có được một cái tết đầy đủ nữa.
Tạ Nhàn về Tạ gia từ năm trước vẫn còn chưa quay lại. Ngẫu nhiên Lưu quản sự mới đến mỏ. Hiện nay trên mỏ chủ yếu là do Tạ Tam phụ trách. Cát Đại đi rồi, đội tuần tra lại tăng thêm một người.
Không có Tạ Nhàn, mọi người trên mỏ tựa như càng thêm tùy ý, vừa làm việc vừa nói cười. Tạ Tam tuy hồ đồ, nhưng chỉ cần nịnh nọt thổi phòng hắn hai câu, hắn cũng không làm gì. Từ chuyện Diêm gia mọi người mới thấy Tạ gia vô tình. Mọi người đều không rõ rốt cuộc là chủ ý của Nhị thiếu gia hay Tam thiếu gia, nhưng trong lòng ai nấy đều nhất trí cho rằng dù là thiếu gia nào, có dễ nói chuyện hay không, cũng không phải là người mà dân chúng thấp cổ bé họng như họ có thể tùy ý đắc tội.
Diêm gia cầu Dư chưởng quỹ lần đó vẫn luôn chưa thấy tin tức, trong lòng Diêm Sơn cực kỳ phiền muộn. Mà chuyện cho Hương Tú bạc, mọi người đều suy đoán việc này thật ra là Tạ Nhàn muốn bao che cho Tạ Tam. Trong lòng vừa khinh bỉ Hương Tú đồng thời lại có chút đồng tình.