Beta: Nora
Bà mối Vương nằm mơ cũng muốn Lý Khai Minh được đỗ, vậy là đã như nguyện. Bà ta vô cùng vui mừng đứng ở cửa nhà mình cười ha ha hai tiếng, sau đó hướng về một hướng quát: “Đắc ý hả? Ta xem bà bây giờ làm sao đắc ý!”
Mà ở Dương gia thì đắm chìm trong một nỗi thê lương.
Dương Tuấn Kỳ sau khi trở về không nói một lời đã tự nhốt mình trong phòng.
Mẹ Tuấn Kỳ nhìn thấy bộ dạng này có vẻ là lạ, ở ngoài cửa cẩn thận hỏi: “Tuấn Kỳ ơi, con sao vậy? Lần này khảo thí được kết quả thế nào rồi?”
Cha Tuấn Kỳ lôi kéo góc áo bà, trừng mắt, nháy mắt ra dấu, hai người một trước một sau ra khỏi phòng. Sau đó cha Tuấn Kỳ đứng ngoài sân nhỏ giọng nói, sợ Dương Tuấn Kỳ nghe thấy lại thêm buồn: “Bà không thấy con nó khổ sở thế nào sao mà còn hỏi?”
Mẹ Tuấn Kỳ khó hiểu: “Thì sao, ta hỏi một chút cũng không được à?”
Cha Tuấn Kỳ lườm bà: “Bình thường bà tinh ý lắm mà, người ngoài liếc một cái, bà đều có thể đoán được ý người ta hai ba phần, lúc này lại không nhìn ra con mình làm sao sao?”
Mẹ Tuấn Kỳ ngẩn người.
“Nhất định là thi không được tốt, bằng không thì con nó đã sớm báo tin vui cho chúng ta rồi.”
Nghe xong lời này, mẹ Tuấn Kỳ trợn tròn mắt, sau đó mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Ôi, ông nói Tuấn Kỳ nhà chúng ta thi rớt rồi hả? Vậy làm sao đây?”
“Làm sao là làm sao? Không đỗ thì không đỗ, chẳng lẽ chúng ta lại không nuôi nổi con nó?” Cha Tuấn Kỳ tức giận nói.
Mẹ Tuấn Kỳ bĩu môi, ngồi cạnh cửa che miệng rấm rức khóc, lại sợ Dương Tuấn Kỳ nghe thấy liền cố gắng nén xuống, lời nói vừa đến yết hầu lại nuốt vào: “Sao Tuấn Kỳ nhà ta lại khổ như vậy. Ông trời không có mắt mà, thường ngày cố gắng như vậy còn không được đỗ… Ô ô… Lần này sao ta có thể ra ngoài gặp người đây… uổng công ta trước kia còn mỗi ngày mạnh miệng nói với người ta… Ô ô…”
Cha Tuấn Kỳ nhìn thấy thì tức giận, đá đá chân bà: “Muốn khóc thì đi vào nhà mà khóc, ngồi ở đây muốn để người ta cười chết sao? Không biết mất mặt!”
Nước mắt Mẹ Tuấn Kỳ rào rào rơi xuống, miệng hung hăng cả giận quát cha Tuấn Kỳ: “Ta đụng đến ai chứ? Xấu hổ muốn chết mà không thể ngồi đây sao? Đây là nhà ta, tại sao ta không thể ngồi? Ta cứ ngồi ở đây đấy.”
Cha Tuấn Kỳ hết nói nổi, đành chịu lắc đầu cầm cuốc đi ra ngoài.
Có một hai người vừa vặn đi qua đường, trông thấy mẹ Tuấn Kỳ ở cạnh cửa khóc, lại thấy cha Tuấn Kỳ bối rối không muốn nói nhiều, hai người con ngươi đảo một vòng, ba bước thành hai bước đuổi theo cha Tuấn Kỳ.
Hai người này là người trong thôn, ngày thường cũng hay trêu chọc cha Tuấn Kỳ.
“Ơ, Dương đại thúc, thúc lại cãi nhau với đại thẩm sao?”
“Ối dào ngươi không hiểu được đâu. Đại thúc và đại thẩm đang làm nóng tình cảm ấy mà!”
Dương Nghĩa Thiên không kiên nhẫn khoát tay với hai người: “Đi đi đi, đi qua một bên, ta đang phiền lắm!”
Hai người phía sau cười ha hả.
Loan Loan cầm một bộ quần áo cũ ngồi trong nhà. Đây là bộ đồ đầu tiên nàng mua khi đến nơi đây, bởi vì mấy năm trước trong nhà không có tiền nên lâu rồi chưa mua bộ nào khác, vì vậy chưa bận được mấy năm đã có chút cũ rồi, nhưng vẫn còn bận lúc làm việc được. Dưới nách đã bị sứt chỉ, nàng đang cầm kim chỉ khâu lại.
Lai Sinh từ bên ngoài vô cùng hứng khởi nhảy nhót đi vào, đặt mông ngồi bên cạnh nàng, sau đó thần thần bí bí cười: “Chị dâu, nói tẩu nghe một tin tốt nè!”
Loan Loan cười nhìn hắn: “Tin tốt gì?”
“Mấy ngày trước không phải lão yêu bà bên cạnh đều ra ngoài ca ngợi con trai bà ta lợi hại sao? Bữa nay về rồi, nghe nói nhi tử bà ta không đỗ, ha ha ha… Giờ đang ngồi khóc ở cửa kìa!”
“Cái gì mà yêu bà này yêu bà nọ, đừng gọi bậy.”
“Sao không phải yêu bà? Bả cứ bới móc nhà chúng ta, hơn nữa còn là bà điên.”
Loan Loan lập tức im lặng.
Có thể nói mấy năm nay Dương gia thôn đều thuận buồm xuôi gió, giờ lại có thêm hai tú tài nữa. Sau khi Lý Khai Minh khảo trúng khoa cử về, bà mối Vương lập tức chạy đi khắp nơi báo tin mừng. Không bao lâu sau, mọi người đều biết đến chuyện vui này, thấy bà ta liền rối rít chúc mừng.
Khi đi qua nhà Dương Tuấn Kỳ, bà mối Vương còn cố ý thả chậm bước chân, nhưng đáng tiếc không hề nhìn thấy mẹ Tuấn Kỳ. Sau đó bà ta đến nhà Loan Loan, báo tin vui cho nàng, chắp tay trước ngực nhìn lên trời: “Ông trời rốt cục cũng chịu mở mắt, Khai Minh nhà ta cuối cùng cũng trúng cử, đây thật là việc vui lớn mà!”
“Đúng vậy, trước kia nhìn thấy cháu đã nói Khai Minh rất có tiền đồ mà, đúng không? Giờ quả nhiên đã trúng, về sau thẩm đợi được hưởng phúc rồi!”
Hai mắt bà mối Vương cười híp lại thành một đường nhỏ, vỗ bả vai Loan Loan, không ngừng nói: “Cảm ơn lời may mắn của nhị muội nha! Về sau Khai Minh nhà chúng ta đã có tiền đồ, nếu các cháu có cần giúp gì cứ nói, đừng ngại. Chúng ta quan hệ tốt như vậy, còn phân biệt gì chứ!”
“Được ạ! Về sau Khai Minh nhất định sẽ có tiền đồ lớn, cháu cũng nên đi theo dính chút phúc chứ!” Loan Loan cũng cười nói hai lời hữu ích. Bà mối Vương nghe rất thích, sau đó cười ha hả trở về nhà.
Bất luận ở thời đại nào mọi người đều rất biết thuận theo chiều gió. Lúc Dương Tuấn Kỳ được vào thư viện, mỗi ngày mọi người đều vây quanh mẹ Tuấn Kỳ, bây giờ Dương Tuấn Kỳ thi rớt rồi, Lý Khai Minh được trúng tú tài, ai nấy đều vây quanh bà mối Vương.
Sau đó nguyên một đám lại bắt đầu xem mẹ Tuấn Kỳ như trò cười. Mẹ Tuấn Kỳ ở trong nhà nhẫn nhịn hai ngày, rốt cuộc không nhịn được phải đi chợ tìm người bói một quẻ. Quẻ nói rằng phong thủy bị người ngăn cản. Vừa về đến thôn, bà ta đứng trước cửa nhà nhìn đông nhìn tây, thầm nói: “Không biết chỗ phong thủy nào bị cản đây!” Sau đó lại thương lượng cùng cha Tuấn Kỳ: “Hay là chúng ta sửa lại phong thủy nhà này đi.”
Cha Tuấn Kỳ nhổ một ngụm nước bọt dưới chân bà: “Bà ngại chưa đủ mất mặt sao? Sắp chôn xuống ba tất đất rồi còn muốn dời nhà?”
Mẹ Tuấn Kỳ không dám nói tiếp nữa. Ngày hôm sau bà đi vòng quanh hai cái cây trước cửa vài vòng. Mặt trời mới lên chiếu qua, ánh mặt trời rơi trên cửa viện, một chút ánh nắng đã bị cái cây trước cửa chặn lại. Mẹ Tuấn Kỳ ngời sáng hai mắt: “Hiểu rồi, hóa ra là bị cái cây này ngăn cản số phận.” Bà ta vào nhà cầm dao bắt đầu chặt. Đợi cha Tuấn Kỳ trở về, cây kia đã bị chặt mất. Ông tức giận đến mức chỉ vào mẹ Tuấn Kỳ sững sờ không nói được câu nào.
Chặt cây rồi mà vẫn chưa xong, đến ngày thứ ba lại bắt đầu, bà phát hiện trước cửa vẫn còn chút bóng mờ, lại xem xét, hóa ra là bên cổng nhà Loan Loan có một thân cây, kỳ thật cây kia là do Dương Nghĩa Trí trồng trước kia.
Mẹ Tuấn Kỳ hừ một tiếng: “Ta nói mà, cái cây nhỏ trước cửa nhà ta sao có thể chống đỡ chuyện gì, hóa ra là do cây này ngăn cản.” Nhưng mà cây kia quá lớn, với khí lực của bà ta một ngày không chặt được hết… hơn nữa một cây lớn như vậy đổ xuống có thể làm cửa sân hai nhà đều bị đập phá.
Bà đành phải trở vào kêu cha Tuấn Kỳ. Cha Tuấn Kỳ liếc bà một cái. Ông ta lười phải giảng đạo lý với bà, trực tiếp coi bà như không khí. Mẹ Tuấn Kỳ không phục, cầm dao nói thầm rồi tự mình đi ra ngoài: “Không giúp được thì tự ta làm.”
Bà ta cầm dao chém vào cây kia. Lai Sinh từ bên ngoài trở về trông thấy liền giơ chân đá rơi dao của bả, hét lên: “Bà muốn làm gì? Sao bà chặt cây của nhà chúng ta, thật không biết xấu hổ!”
Mẹ Tuấn Kỳ tức đến xanh mặt, chỉ vào Lai Sinh, trừng mắt: “Đồ láo xược, trả dao lại cho ta. Cái gì của nhà các ngươi, cây này rõ ràng của nhà ta.”
Tiếng hai người ồn ào khiến Loan Loan và Bách Thủ ở trong nhà phải chạy ra, cũng có không ít người đứng chung quanh xem kịch vui.
Chỉ là một cái cây, bọn họ cũng không cần, Bách Thủ kêu Lai Sinh: “Cái cây này không phải của chúng ta, thích chặt thì chặt.”
Mẹ Tuấn Kỳ không phục: “Vốn chính là của nhà chúng ta, đừng tưởng rằng mọc ở gần cửa nhà các người thì chính là của các người. Cái cây này ngăn cản phong thủy của nhà ta, ta muốn chặt nó.”
Loan Loan cười một tiếng: “Ai muốn chặt cái cây này thì chặt đi. Nhưng phải nói trước, nếu ngã trúng cửa sân nhà ta bà phải đền đó.”
“Đền? Ta thấy ngươi đền cho nhà ta mới đúng! Cái cây lớn như vậy ở trước cửa nhà các ngươi che nắng che mưa. Còn nhà chúng ta, lại chẳng được chút lợi lộc gì.”
“Đại bá mẫu, ta thấy bà thật không biết đạo lý. Vừa rồi không phải bà nói nó ngăn cản phong thủy nhà bà sao? Sao giờ lại biến thành nhà bà không hưởng được chút bóng cây nào?”
“Kệ ta, đồ của ta ta thích.”
“Được, trên đất nhà ta ta làm chủ. Nhanh chặt phứt cái cây này đi, áng trước nhà ta lâu như vậy. Vốn ta đã sớm muốn tự mình trồng cây, nhưng bởi vì cái cây này hại ta ngay cả cây cũng không trồng được, trì hoãn lâu như vậy, phí thời gian, phí tổn thất tinh thần, phí chăm sóc, nó ngăn cản ánh mặt trời của nhà chúng ta, thêm phí ánh mặt trời, tự bà tính toán xem nên đền bao nhiêu?”
“Há, ta nhổ vào, ngươi cũng không biết xấu hổ, đều là đồ lừa bịp!” Miệng mẹ Tuấn Kỳ há rộng đến nỗi thiếu chút nữa không ngậm lại được, tức giận há miệng mắng liên hồi.
Bách Thủ là nam nhân, không thể tranh cãi như một người đàn bà chanh chua, nhưng Loan Loan không để ý nhiều như vậy. Mặt khác có người còn tức giận hơn nàng, Lai Sinh chống nạnh giơ chân chỉ vào mẹ Tuấn Kỳ hét lớn: “Cái gì, bà mới không ra gì, cả nhà bà đều không ra gì. Bà là lão yêu bà, bà điên!”
“Phụt…” Những người chung quanh xem náo nhiệt có người còn đang bưng chén cũng từ trong nhà chạy ra, lúc này trong miệng một ngụm nước toàn bộ phun hết ra đất!
Đừng nói người xem náo nhiệt thiếu chút nữa cười đến đau cả bụng, mà ngay cả Loan Loan và Bách Thủ cũng phải nhếch khóe miệng. Mẹ Tuấn Kỳ tức giận đến mức mặt lúc xanh lúc trắng. Đời này bà và thằng hỗn xược kia không hợp tuổi, mỗi lần đều bị nó làm cho tức giận đến ngực đau nhức!
Loan Loan tới kéo Lai Sinh: “Thôi, chúng ta vào nhà. Quả là chó, gặp ai liền cắn người đó!”
Lúc này cha Tuấn Kỳ trở về, nhìn thấy trận thế này thì nhíu lông mày. Ông ta hiểu rất rõ mẹ Tuấn Kỳ, liền lôi bà ta vào nhà, lúc sau lại quay ra, sau đó như kỳ tích tạ lỗi với Bách Thủ: “… Gần đây tâm tình bả không tốt, các cháu chớ để trong lòng.”
Loan Loan không nói một lời, ôm con đi vào sân. Bách Thủ cũng không đáp lại, đi vào theo Loan Loan. Lai Sinh còn không cam lòng, trừng liếc Dương Nghĩa Thiên, trước khi đi vào sân còn nói thầm: “Cả nhà đều bệnh thần kinh!”
Dương Nghĩa Thiên lập tức nghẹn họng.
Người chung quanh thiếu chút nữa cười đau sốc hông!
Việc này bị người trong thôn cười vài ngày. Mọi người đều nói Tuấn Kỳ không thi đỗ, mẹ Tuấn Kỳ không tự kiểm điểm bản thân trước, ngược lại còn đi đập phá trong thôn. Nếu như lần này Dương Tuấn Kỳ trúng cử, có khi mẹ Tuấn Kỳ lại xem cây cối trước cửa nhà bà ta thành bảo thụ trấn phong thủy rồi!
Cãi nhau với nhà Loan Loan, bị Lai Sinh mắng, tất cả mọi người đều cảm thấy mẹ Tuấn Kỳ thuần túy là ăn no rỗi việc, không có việc gì tìm mắng, đáng đời!
Mà mẹ Tuấn Kỳ bị cha hắn giáo huấn một trận nên thân, trung thực ở nhà mấy ngày mới bắt đầu đi đi lại lại trong thôn. Thấy mọi người còn có chút xấu hổ, lời nói cũng ít hơn.