Hắn bình tĩnh bước lên chắn phía trước Inuyasha, nhạt nhẽo nhìn phụ thân mình: " Ánh mắt của ngài rất trắng ra, phụ thân đại nhân. "
Inu no Taisho: ".... "
Nhi đại bất trung lưu a...
Khuyển Đại Tướng cuối cùng cũng đem tâm tư ném ra sau đầu, tập trung vào chính sự. Hắn nghiêng mắt nhìn Tsukimaru vẫn trầm mặc ở một bên, coi như chào hỏi một câu: " Tsukimaru tiểu tử, đã lâu không gặp. Lần này ngươi có hứng thú ghé thăm Đô thành sao?"
Tsukimaru rũ mắt, cung kính hành lễ: " Hoàng thúc. "
Hắn không nói thêm gì khác, đồng nghĩa với việc buông tay sự việc lần này. Tiên cơ tuy đã mất, nhưng mục đích của hắn cũng đã đạt được. Ít nhất, hắn biết được thêm thứ mà đối thủ của mình có thể làm.
Khởi tử hoàn sinh.
Mikazuki khẽ cong khóe môi, đối diện cùng ánh mắt thăm dò của Tsukimaru, chỉ đáp lại bằng đôi mắt tím u u màu bóng tối.
Hắn chưa bao giờ là quả hồng mềm dễ dàng để kẻ khác bóp nát trong lòng bàn tay.
" Ta nghe nói có người muốn tìm phiền toái đại trung thần của ta. " Inu no Taisho như có như không bẻ cổ tay, Tùng Vân Nha bên hông lóe ra ánh sáng đỏ sắc lạnh: " Không biết là ai đang oan uổng hắn? Chuyện Hồ tộc công chúa tuy ta chưa nắm rõ tình hình, nhưng ta có thể đảm bảo Mikazuki chỉ rời yến tiệc một lần duy nhất để cùng ta bàn bạc công vụ một chút mà thôi. "
Inu no Taisho tựa như chưa từng chết đi, khí thế so với trước đó thậm chí còn hơn một bậc: " Có còn ai có điều thắc mắc nữa không? "
Hắn đã nói đến vậy, đương nhiên không có ai dám ho he thêm một tiếng nào, tự giác thu đống lông mao vừa xổ ra của mình lại. Nhiều người còn đang dụi mắt, có lẽ vẫn đang nghi rằng hắn xuất hiện chỉ là ảo cảnh nào đó Mikazuki bày ra. Nhưng là bọn họ thất bại.
Inu no Taisho đúng bằng xương bằng thịt hiện diện trước mắt bọn họ.
Mọi người không khỏi hướng mắt về phía Tsukimaru - người khởi xướng ra tràng diện này. Hoàng thân đáng kính cảm nhận được tầm mắt của Inu no Taisho rơi trên người mình, hơi cúi đầu: " Hoàng thúc, chuyện này là ta lỗ mãng! Đáng ra ta nên suy xét kỹ hơn, ngược lại để Mikazuki-sama chịu oan khuất. Nhưng xin lượng thứ Tsukimaru nói thẳng: Án mạng lần này quá nghiêm trọng, không phải một sớm một chiếc có thể giải quyết. Trước khi tất cả mọi chuyện được xử lý ổn thỏa, hoàng chất mong ngài phong tỏa Đô thành, không để bất cứ ai rời đi. "
Sesshomaru hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn không lên tiếng. Việc đối phó với Tsukimaru hắn không muốn nhúng tay quá nhiều, nếu thật sự cần may ra hắn sẽ suy nghĩ lại.
Hắn ghét nhất mấy chuyện cần suy nghĩ nhiều.
" Hảo. " Không đợi Inu no Taisho lên tiếng, Mikazuki bất ngờ sảng khoái nhận lời. Khuyển Đại Tướng vốn cũng không định chen vũng nước đục này, dứt khoát gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Về một phương diện nào đó, đôi phụ tử này vẫn rất giống nhau đó chứ....
Irasue ở góc khuất yên lặng vịn tường. Không hổ là cha con....
Đạt được thứ mình cần, Tsukimaru một chút cũng không muốn trì hoãn thêm ở chỗ này, dứt khoát quay trở lại cung điện của mình. Những người khác ít nhiều còn bất mãn, bị ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Mikazuki đảo qua đều ngoan ngoãn cụp đuôi chạy mất.
Hôm nay một lần thất lợi, chỉ e lần sau bọn họ khó lòng ngóc đầu lên tại Tây quốc này.
Đoàn người tứ tán dần, trong chốc lát chỉ còn lại bốn người ở lại nơi này. Lặng thinh một hồi, Mikazuki bình tĩnh lên tiếng: " Phu nhân, ngài cũng nên ra thôi. "
Inu no Taisho trong chốc lát cứng đờ, lại rất nhanh thả lỏng xuống.
Nói gì thì nói,vẫn là hắn phụ lòng Irasue.
Tây quốc chủ mẫu từ góc khuất bước ra, thần sắc lúc này cùng Sesshomaru chẳng có gì khác biệt. Inuyasha vô thức túm chặt y phục của Sesshomaru, lo lắng nhìn mẫu thân đại nhân đang tiến lại gần lão cha của mình.
Hai người.... liệu có đánh nhau không vậy?
Mikazuki ^_^|| vẻ mặt quỷ dị không biết nói gì hơn, yên lặng quay mặt đi chỗ khác.
Không khí liền rơi vào trạng thái quỷ dị vô cùng, mãi cho đến khi Irasue lên tiếng: " Đã lâu không gặp. "
Inu no Taisho có nhiều lời để nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt ra được hai chữ: " Ngươi gầy. "
Bọn họ là phu thê, là bằng hữu, cũng là chiến hữu đã định trước. Sự việc đi đến ngày hôm nay không ai có quyền nói bất cứ điều gì, nhưng mối liên hệ giữa bọn họ cũng không thể nào chối bỏ.
Chối bỏ mối quan hệ này đồng nghĩa với việc chối bỏ sự tồn tại của Sesshomaru.
" Ta gầy? " Irasue lần đầu tiên cảm thấy bản thân cần phải yếu đuối một chút. Nàng cười nhạt, ép buộc bản thân nén lại nước mắt đã long lanh trong mắt: " Có ai từng nói ngươi rất đáng ghét sao?"
Inu no Taisho thật sự vuốt cằm ngẫm nghĩ, thành thật trả lời: " Ngươi. "
Irasue: ".... "
Những người khác: ".... "
Mikazuki cuối cùng cũng biết công phu bổ đao của nhị vị hài tử nhà mình là di truyền từ ai rồi.
Không hổ là cha con.
Tây quốc đệ nhất phu nhân cuối cùng cũng bị chọc giận, xắn tay áo xông lên: " Quá lắm rồi! Để xem ta trả thù ngươi thế nào! "
Hai vị đại gia cộng lại đủ hơn hai ngàn tuổi cứ như vậy lăn xả thành một đoàn. Inuyasha há miệng nhìn bọn họ đánh nhau ầm ầm trên không, Sesshomaru lại rất bình tĩnh quan sát. Cảnh này trước đây hắn đã thấy cả ngàn lần, căn bản chẳng có gì mới lạ cả.
Mikazuki..... Ừm, chúng ta vẫn là đừng đề cập đến biểu cảm của gia trưởng đại nhân thì hơn. Rất đáng sợ.
Động tĩnh lớn như vậy, cư nhiên chỉ có vài người của Hồ tộc ló đầu ra xem, còn lại hễ là người của Tây quốc đều đóng kín cửa trùm chăn qua đầu. Bọn họ cũng giống Sesshomaru, căn bản không xa lạ gì với loại động tĩnh này.
Bọn họ tạm thời không nghĩ cùng mấy "người " đó dây dưa.
"....Vẫn là kệ bọn họ đi thôi." Mikazuki day day trán, khẽ vỗ vai Inuyasha: " Chúng ta vào trong trước. "
Inuyasha yên lặng nhặt lại cằm, túm Sesshomaru nối bước Mikazuki đi về chủ điện. Mấy tiếng ầm ầm trên không còn chưa dứt, đoán chừng phải mất thêm một hồi nữa may ra mới hết.
Mikazuki thở dài, lần đầu tiên cảm thấy quyết định hồi sinh Inu no Taisho nó sai sai thế nào ấy.
Cái này hình như chỉ khiến tình hình loạn lạc thêm thôi. Nhưng mà....
Đôi mắt tím biếc nhàn nhạt ngắm nhìn hai bóng người đỏ trắng đan xen phía sau, vô thức cong lên.
Không phải hài tử tâm trạng đang rất tốt sao? Như vậy hình như cũng không tồi chút nào.
Inuyasha khẽ nấc một tiếng, bị hơi cay trong bụng xông cho hồng hồng sống mũi. Hồi nãy căng thẳng quá không có chú ý, hiện tại hình như có chút nóng đâu....
Quả nhiên không nên hành động thiếu suy nghĩ như vậy a.
" Nhị điện hạ?" Mikazuki nhíu mày, một tay ướm lên trán tiểu bán yêu: " Nhiệt độ có chút cao, dược hiệu lui nhanh như vậy sao? "
" Cái gì!?" Inuyasha mộng mặt: " Ta tưởng dược kia có thể tán đi tửu lực? "
Mikazuki giật giật khóe miệng: " Ngài nghĩ thật đơn giản. Với cái thân thể nhân loại này, ta làm sao cho ngài dùng dược vật có linh khí đậm được? Dược hoàn khi nãy chỉ tạm thời khống chế men rượu mà thôi, nếu ra gió lạnh quá lâu sẽ phản tác dụng. Nhị điện hạ, sau này đừng tùy tiện uống rượu như vậy, lại còn là loại lâu năm cay nồng như vậy..... Ngay cả sâu rượu còn không dám một lần uống hết như ngài... "
Inuyasha câm nín, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng không thôi. Rốt cuộc hắn hành động ngốc đến mức nào a?
Sesshomaru ghé mắt, sau một thời gian dài im lặng cuối cùng cũng mở miệng: " Hồi chủ điện trước rồi lại nói. "
Lần này đổi lại thành Sát điện hạ đem " thiếu nữ " kéo đi.
Mikazuki: ^_^||....Ha ha.
Về đến chủ điện, Sesshomaru không khỏi nhướng mày. Jaken đã lâu không thấy đứng trước cửa, vừa thấy hắn lập tức nhào lên ôm chân hắn khóc lóc: " Sesshomaru-sama! Ta cuối cùng cũng được gặp lại ngài! "
Inuyasha phản ứng đầu tiên là đem tiểu yêu quái ném ra: " Ngươi là ai!? "
Sesshomaru hiển nhiên cũng suýt quên cục nợ lâu ngày này, vuốt cằm nói: " Gần đây ngươi chạy đi đâu? "
" Khụ!" Mỗ gia trưởng không thể không chen lời: " Ta thấy hắn có tiềm năng phát triển, nên điều hắn đến phía Tây làm kinh doanh ấy mà. "
Jaken càng khóc thảm thiết. Chỗ nào gọi là phát triển kinh tế!? Cái đó là bóc lột sức lao động có được hay không? Hắn còn bị chia cắt với Sesshomaru-sama nữa!!!!
Sesshomaru yên lặng liếc mắt. Mikazuki không nói gì sờ mũi quay đầu.
Hắn chỉ là tận dụng nhân lực thôi a....Hơn nữa Jaken rất cản trở huynh đệ thân cận có được hay không?
Nhìn hắn khóc thành như vậy, Inuyasha không khỏi mềm lòng. Dù sao Jaken cũng chưa làm gì đáng để bị ghét....đi?
" Mikazuki -sama?" cửa điện đột nhiên bị đẩy ra. Chuyện của Jaken lập tức bị ném ra sau đầu, mọi người không khỏi ngước lên nhìn.
Trong điện đáng lý không còn ai khác mới phải.....
" Mọi người còn chưa xong sao?" Người nọ hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt, Inuyasha không khỏi hít một ngụm khí lạnh, thanh âm run rẩy thốt lên: ".... Mẹ? "
Sesshomaru vô thức nhíu mày, yên lặng giữ chặt Inuyasha tại chỗ.
Inu no Taisho có thể tái sinh, Izayoi đương nhiên cũng phải sống lại.
Izayoi vẫn như ngày Inuyasha còn nhỏ, khí chất hiền thục tinh tế vẫn không hề thay đổi. Nhận ra còn có Sesshomaru đi về cùng Mikazuki, nàng không thể không cảm thấy xấu hổ một chút: " Điện hạ. "