Tuy không biết mọi người nghĩ thế nào, nhưng ta có trách nhiệm thông báo một chút: H sắp xong rồi a.....
Một giải thích nữa để tránh hiểu lầm thêm: Gia trưởng đại nhân của chúng ta không có cp đâu a! Xin đừng hỏi mà, tiểu nữ cảm thấy vô cùng tội lỗi có được hay không? Mà cho dù có, Mika-san cũng nhất định là công rồi. uy lực cỡ đó mà nằm dưới thì em cũng xin quỳ.
Lời cũ thôi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
" Khụ khụ.. "
Không biết mình thiếu chút nữa thì ở lại Minh giới bên kia, Kagome vất vả hít thở. Kaede khẩn trương đem nàng nâng dậy, một mặt đề phòng bốn phía: " Không cần lẩn trốn, muốn chém muốn giết ngược lại quang minh chính đại bước ra! "
Biến cố khi nãy cũng không quá khó để liên tưởng, nơi này rõ ràng còn một người nữa chưa xuất đầu lộ diện. Kẻ địch trong tối bao giờ cũng nguy hiểm hơn đối thủ ngoài sáng.
Kết giới phong tỏa hơi thở dần biến mất, Sesshomaru nhàn nhạt liếc nhìn, quay đầu liền phi thân rời đi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương cực đạm thanh lãnh. Inuyasha chóp mũi giật giật, đột nhiên mở to mắt: " Không thể nào...."
Kagome không hiểu, vươn ra một tay muốn nắm lấy bàn tay thiếu niên, lại trơ mắt nhìn Inuyasha trong chớp mắt biến mất trước mặt mình.
Bàn tay hai người sượt qua nhau, nhưng đến cùng không có lẫn nhau chạm tới.
Sau vài tiếng động nhẹ vang lên, không gian nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng.
Vừa nãy, chỉ cần một chút nữa thôi...
Thiếu nữ ghìm chặt bàn tay, hơi cúi đầu, khiến mọi người nhìn không rõ biểu tình trên mặt nàng. Kaede thở phào, một tay chống cung tiễn, khàn khàn mở lời: " Nếu đã đến, Kagome tiểu thư cũng nên ghé qua làng một chút. Ta còn có chuyện muốn nói. "
"....Hảo. "
Khi nãy nàng rõ ràng nhìn thấy, trong đôi mắt lạnh nhạt của Inuyasha xuất hiện tia sáng vui vẻ cùng mong đợi.
Loại người nào có thể khiến cho hắn lộ ra vẻ mặt này? Đáng tiếc lúc này người nọ không phải nàng.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Inuyasha gần như lập tức đuổi đến nơi, cuối cùng vẫn không bắt kịp tốc độ của Sesshomaru, chỉ có thể trầm mặc nhìn bóng trắng xa xa khuất dần nơi chân trời.
Thiếu niên trong miệng có chút chua xót, lủi thủi quay về. Đôi tai khuyển ủ rũ trên đầu, tựa như một cái tiểu cẩu bị vứt bỏ.
Từ từ, có phải có gì đó sai rồi không? So sánh này là lạ thế nào ấy...
→_→ "... " Hạn hán lời.
Hồng ảnh chuyển vài lối trong rừng, cuối cùng dừng lại trước một sơn động khá lớn. Đương nhiên là không phải sơn động Onigumo từng ở, hắn là không có sở thích nào quái dị như vậy.
Không chút hình tượng ngồi phịch xuống đất, Inuyasha nửa bi nửa hỉ chạm vào ngọc thằng trên cổ, cẩn thận đưa vào một tia yêu lực. Ngọc bảo hộ hơi lóe sáng, Tâm Kính thong thả phiêu phù đến trước mặt hắn.
Tiểu cẩu cẩu trong lòng trân trọng niệm hai từ, ngón tay khẽ chạm vào mặt gương phẳng lặng.
Ca ca.
Mặt gương rung lên, dần hiện ra cảnh tượng trong nó.
Sesshomaru lúc này đang đi qua một ngọn núi cách không xa thành trì của nhân loại. Thiếu niên cước bộ chợt ngừng, như có sở cảm vô thức chạm vào sợi dây trên cổ.
Bán yêu kia đang gọi hắn?
" Này! Mau mau tránh đường! " Bên tai xuất hiện vài thanh âm hỗn tạp. Sesshomaru bất âm bất dương nghiêng đầu, lạnh lùng quan sát kẻ vừa gây ra tiếng động.
Phu xe run lên, dây cương trên tay có điều buông lỏng. Ngực kéo xe theo bản năng bị khí thế của thiếu niên dọa quỳ rạp, không dám tiến lên nửa bước. Cả mã xa to lớn rung lắc một hồi, bên trong không mấy chốc liền truyền ra tiếng ho khan cùng vài lời oán trách:
" Ngươi đánh xe thế nào vậy hả? Thành chủ nếu có chuyện gì ta nhất định đem ngươi đánh tàn phế!"
Phu xe oan uổng kêu lên: " Không phải lỗi của ta, là do người quái dị đứng chắn giữa đường không thể tránh được! "
Có tiếng nam tử suy yếu lại không mất ôn nhuận truyền ra: " Không được nói như vậy! Ootami, mau ra ngoài tạ lỗi! "
" Nga... " Thị nữ không phục đáp lời:" Ta lập tức xuống, ngài đừng để phong hàn thương thân."
Theo đó là tiếng mành xe được vén lên, nữ tử vận hoa phục không vui bước xuống, liên hồi càu nhàu: " Ta nói ai lại vô duyên như vậy a, cư nhiên đứng chắn...."
Lời than vãn nhanh chóng bị thay thế bằng tiếng hấp khí thật dài. Thị nữ tròn mắt nhìn, há hốc miệng: " Ngươi...."
Thiên a! Tai mei le! ( Quá đẹp đi mà!) Trên đời vẫn còn có nam nhân đẹp như vậy?
" Ootami?" Chờ lâu không nghe thêm được động tĩnh nào, người được gọi là thành chủ không yên tâm vén mành bước ra. Nhìn thấy bộ dạng hoa si của nàng, Kagewaki không nhịn được nở nụ cười:
" Khụ khụ.... Ootami! Không được thất lễ như vậy! "
Tiểu thị nữ không cam lòng thu hồi ánh mắt, lại vẫn lén lút liếc nhìn. Thành chủ bộ dạng đã đủ tuấn tú, chỉ đáng tiếc bệnh tật quấn thân, nàng nhìn được cũng không hạ thủ được. Nhưng người kia thì khác...
Nghĩ đến đây, gò má nữ tử đột nhiên đỏ bừng.
".... " Sesshomaru đột nhiên nhớ đến bài học ở hồ yêu động phủ, hơi chút cảnh giác nhìn bọn họ, nhấc chân muốn đi. Hắn tốt nhất vẫn không nên dây dưa nhiều cùng nữ nhân, một đám đều là sâu bọ triền thân dai dẳng không buông.
Thấy người nọ không để ý đến mình, lại thêm vẻ ngoài không chút nào giống với nhân loại bình thường, Kagewaki chỉ cười nhạt một tiếng, lệnh phu xe nhanh chóng nhường đường. Sesshomaru không có một điểm nào mất tự nhiên, ung dung hoa quý vòng qua bọn họ đi ra con đường phía sau mã xa.
Cứ tưởng gặp gỡ sẽ chỉ ngắn ngủi như vậy, không nghĩ đến lại có khách không mời kéo đến. Tiếng bước chân rầm rầm rộ rộ vang một hồi, xung quanh đã có thêm vài chục người diện mạo dữ tợn dùng vũ khí bao vây bọn họ.
Sát điện hạ sắc mặt không quá hảo. Khướu giác linh mẫn của Khuyển tộc sớm đã phát hiện đám người này mai phục gần đây. Hắn không phát uy liền đem hắn nhìn thành quả hồng mềm?
Đám người kia vốn là sơn tặc lâu năm ở vùng núi này, ngay cả quan binh cũng có điều cố kỵ, không thể một lần dẫn binh tận diệt ổ tặc. Bọn người này vô cùng tinh ranh, lại có nội gián trong thành, mỗi lần vây quét đều khôn ngoan tránh được. Thành thử ra nhiều lần như vậy gộp vào, quan quân cũng đánh mất mục tiêu thanh lý vùng núi. Sơn tặc vì vậy lại càng hoành hành vô kỵ.
Sau khi đem người toàn bộ bao vây, bọn chúng bắt đầu không coi ai ra gì bàn tán đứng lên.
" Lần này thu hoạch thật sự không nhỏ a, còn bắt được hai cái cực phẩm như vậy..."
" Trên núi nữ nhân đều sắp chết hết, hai tiểu tử này bộ dạng không tồi, hay là... "
" Tiểu tử tóc bạc kia xinh đẹp như vậy, không phải hồ yêu hóa thành đi?... "
" Hí hí hí! Ngươi nói đúng ý ta!"
" Nhìn trang phục của bọn chúng xem, hẳn là cực phẩm a.. "
" Còn mang theo cả nữ nhân... Lão đại, nên chia chác thế nào đây? Ta có chút chờ không được! "
Sesshomaru đáy mắt hàn quang lóe sáng, nhìn bọn họ giống như một đám tử thi mục rữa.
Đầu lĩnh sơn tặc nào bị người dùng loại ánh mắt này nhìn qua, ngứa miệng buông lời lẽ thô tục
:
" Tiểu tử! Thu lại ánh mắt của ngươi, bằng không lão tử khiến ngươi hối hận....A!"
Một nửa còn lại bị ngăn cản bởi tiếng la thất thanh. Sesshomaru thu lại quang tiên vừa xuất ra, trong đôi mắt kim sắc tràn ngập khinh thường.
Nhân loại ti bỉ cũng dám ngang nhiên bàn luận về hắn? Bọn chúng còn chưa có loại tư cách này!
Một cánh tay của đầu lĩnh sơn tặc đứt lìa, máu tươi tuôn ra như suối. Toàn bộ người ở đây đều bị Sesshomaru xuất bất kỳ ý dọa trụ, một chữ cũng nói không thành tiếng. Sơn tặc hai mặt nhìn nhau, đã có kẻ không khống chế nổi sợ hãi từ đáy lòng:
" Lão đại.... Tên này... hình như là yêu quái không sai... Chúng ta, hay là chúng ta trước rút đi...?"
Lão đại của bọn họ sớm đã đau đến chết đi sống lại. Tay đứt ruột xót đâu chỉ đơn giản như vậy. Hắn trợn trừng mắt, cắn răng: " Lui!"
Coi như hôm nay bọn họ xui xẻo đá trúng thiết bản.
Mấy tên thấp cấp nghe được lệnh cũng hãi hùng rút chạy. Đáng tiếc có người không cho phép bọn họ rời đi.
Từ lúc bọn họ bao vây chỗ này, trước mắt đã chỉ có tử cục bày sẵn.
Vài tiếng hét thảm vang lên, có sơn tặc nhịn không nổi quay đầu, sợ sệt lên tiếng: " Lão đại? "
Trả lời hắn là một tràng kêu la thảm thiết. Mùi máu tươi tanh nồng phiêu tán trong không khí, dần dần chiếm lĩnh toàn bộ không gian hít thở của nhân loại.
Phu xe và thị nữ đã quỳ rạp xuống đất từ lâu, chỉ có mình Kagewaki còn miễn cưỡng đứng vững. Ít nhất không phải vì hắn sợ hãi, chỉ đơn giản là thân thể yếu ớt của hắn chịu không được hương vị huyết tinh nồng đậm thế này. Thành chủ đại nhân ho khan một hồi, vất vả hoãn khẩu khí mở lời: " Đa tạ vị đại nhân này tương trợ. Kagewaki Hitomi tự xin khắc cốt ghi tâm. "
Sesshomaru một ánh mắt cũng không phân cho hắn, cất bước rời đi: " Đừng cản đường ta."
Thành chủ đại nhân cười khổ, nhìn bóng trắng biến mất sau lối mòn.
Thật là một quý công tử tính tình bất hảo a!
Dù sao có thể gặp gỡ cũng coi như có duyên đi....Kagewaki hai mắt tối sầm, chống đỡ không nổi ngã xuống.
Căn bệnh kỳ quái của hắn vốn không cho phép hắn ra gió quá lâu.
Qua màn gương, Inuyasha lặng yên theo dõi toàn bộ sự việc, tâm trạng cũng có chút khá lên. Tối thiểu chuyện lần này cho hắn biết thêm một ít hiểu biết về Sesshomaru, đồng thời chứng minh ca ca không có cố ý tránh mặt hắn.
Chỉ là tốc độ của hắn quá chậm, bắt không kịp bước chân ca ca.
Tiểu bán yêu lần nữa sầu mi khổ kiểm. Muốn làm thế nào mới có thể trở thành yêu quái nhanh nhất đâu? Hay là đi tìm nha đầu kia cướp ngọc Tứ hồn?
Không đúng, ngọc Tứ hồn cũng đâu còn tồn tại. Kikyo sớm đã đem nó xuống Minh giới cùng nhau không phải sao?
" Nhị điện hạ? "
Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai. Inuyasha nháy mắt liền lấy lại tinh thần, kinh ngạc ngẩng đầu:
" Mikazuki-sama? "
Hình ảnh bên trong Tâm Kính không biết từ lúc nào đã đổi thành một bóng người khác. Mikazuki vuốt vuốt sợi tóc ngân bạch,nghi hoặc nhìn hắn: " Ngài thế nào lại ủ rũ như vậy? Không lẽ điện hạ lại nói gì tổn thương ngài? "
Hồng y thiếu niên buồn rầu đáp: " Không có. "
" Nga..." Mỗ gia trưởng thiện giải nhân ý sờ cằm:" Vậy là buồn phiền chuyện lực lượng tăng trưởng? "
Inuyasha nháy mắt mấy cái.
Ngươi thế nào biết a?
Mikazuki yên lặng xoa mũi, không nói gì nhìn hắn.
Đầu óc đơn giản của ngài nếu còn đoán không ra, ta lấy đâu ra não để mổ xẻ suy nghĩ của điện hạ?