Sáng nay khi mọi người tỉnh dậy, Inuyasha đã không thấy bóng dáng. Không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy thiếu niên chỉ là tạm thời rời đi. Thiết Toái Nha vốn dĩ được đặt ở chỗ bọn họ cũng đã không cánh mà bay.
Điều Kagome lo lắng suốt đêm cuối cùng vẫn cứ xảy ra trong yên lặng.
Bốn người trầm mặc cùng ngồi xuống, ai nấy sắc mặt đều không thế nào vui vẻ. Mặc cho ai được dặn dò trông nom một cái thiếu niên không có khả năng phản đối lại để người chạy mất không hay cũng đều sẽ không quá dễ chịu. Kikyo nhíu mày, chậm rãi nói ra phỏng đoán của mình:
" Ta chỉ có thể nghĩ đến một khả năng: Yêu lực của hắn đã khôi phục lúc chúng ta không để ý đến. Bằng không hắn không thể nào trốn đi trong yên lặng như vậy được. Bất quá, ta thật sự nghĩ không ra vì sao hắn không chịu thương lượng cùng tất cả thay vì đơn thương độc mã rời đi. Nhiều người không phải sẽ tốt hơn sao? "
Không ai đáp lời nàng, nhưng tất cả đều hiểu nàng đang muốn nói gì.
Inuyasha không muốn bọn họ xen vào chuyện này. Có lẽ suy nghĩ của thiếu niên rất đơn giản. Hắn là hoàng tử Tây quốc, vì vậy quay về trong thời điểm này là trách nhiệm của hắn. Nhưng nhóm người Kagome thì không phải, bọn họ cùng Tây quốc không có bất cứ mối liên hệ nào, không cần thiết tham dự vào chuyện này. Sesshomaru vốn không thích ngoại nhân nhúng tay vào việc riêng của hắn, càng như thế Inuyasha càng không thể kéo theo bọn Kagome đi cùng.
Hắn muốn độc lập hành sự.
" Nhưng mà.... " Kagome nghẹn ngào sụt một tiếng, đôi mắt đỏ lên:" Hắn chẳng lẽ cũng không xem ta là bạn sao? Vì cái gì muốn giấu diếm bỏ đi kia chứ? "
Sango cùng mọi người còn không quá quen thuộc, trong lúc này nàng là người suy nghĩ tỉnh táo nhất, nhàn nhạt mở miệng: " Ta nghĩ, hắn cũng là vì muốn tốt cho chúng ta. Các vị ở đây hẳn là ai cũng ít nhiều cùng Naraku có thù oán không nhỏ đi? Có lẽ Inuyasha không muốn ảnh hưởng đến hành trình của mọi người nên mới lặng lẽ rời đi. Hắn muốn chúng ta tạm thời tự mình chiến đấu cho đến khi hắn quay lại. "
Lý do này nghe có vẻ miễn cưỡng, nhưng lại là lời giải thích hợp lý nhất cho tình huống hiện tại. Mặc dù biết Inuyasha làm vậy một phần là vì tốt cho bọn họ, nhưng mọi người ở đây không ai cảm thấy thoải mái hơn chút nào. Không khí càng thêm trầm trọng mà không có giảm đi bao nhiêu.
" Kagome-chan.... " Shippo chần chừ xoắn đuôi, không nghĩ đến mọi người nhất loạt hướng mắt về phía mình, giật bắn người trốn ra phía sau Kirara. Kagome đỡ trán, bất đắc dĩ nói: " Shippo-chan, không cần sợ hãi. Muốn nói gì cứ nói. "
Mọi người cũng hiểu ánh mắt mình có chút đáng sợ, ngượng ngùng thu hồi tầm mắt. Shippo thở phào, xoắn xuýt nói ra:
" Kỳ thật.... em nghĩ mọi người có thể lén lút đi Tây quốc tìm Inuyasha a...."
Mọi người đồng loạt ngẩn ra, hít một ngụm khí lạnh.
Cách đơn giản như vậy, bọn họ thế nào có thể đem nó quên mất?
Kikyo bất ngờ đem Shippo ôm lên, hôn mạnh lên má tiểu hồ ly:" Shippo-chan thật là thông minh! Quả nhiên hồ ly đều giảo hoạt như vậy! "
Kagome giật giật khóe miệng. Ngươi chắc là mình đang khen tiểu hài tử đó chứ, Kikyo-sama?
Khúc mắc có được biện pháp giải quyết khiến mọi người nhẹ nhõm hơn, tâm tình cũng không quá xấu. Miroku vuốt vuốt cằm, đột nhiên hỏi một câu:
" Vậy.... Trong chúng ta ai biết đường đến Tây quốc? "
"..... "
Bốn phía một mảnh lặng im. Mọi người hai mặt nhìn nhau: " Cái này....."
Miroku co rút khóe miệng, ngửa đầu nhìn trời: " Ta thấy chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn ở lại chỗ này thì hơn... "