Thiếu nữ vô pháp quên đi những ngày tháng kinh khủng đó, khoảng thời gian mà ác mộng đeo đuổi nàng ta cả ngày lẫn đêm. Tinh thần của nàng dường như đã muốn bị phá nát, lúc nào cũng trong trạng thái sợ hãi tột độ, giống như chỉ cần nhắm mắt lại thì ác mộng sẽ lập tức chiếm lấy tâm trí của nàng ta. Trước khi nàng ta vùng thoát ra khỏi ác mộng, luôn có một bóng người màu trắng ánh mắt lạnh lẽo như vực sâu xuất hiện, nụ cười tàn nhẫn thị huyết nhìn chằm chằm nàng ta. Nhiều lần lặp lại như vậy tạo thành tâm lý bóng ma đáng sợ trong nội tâm Akiko.
Kể từ đó, mỗi lần nhìn thấy Mikazuki, vị tiểu thư huyết thống cao quý này đều sẽ cảm thấy nội tâm liên tục bị ám ảnh, tay chân theo bản năng run rẩy rất nhỏ, sau đó nhanh chóng tìm cách tránh đi, không bao giờ dám trực diện đối đầu cùng Mikazuki.
Hiện tại cũng như vậy.
Nhìn rõ người xuất hiện là ai, Akiko vô thức lùi lại, ánh mắt từ kinh ngạc luống cuống chuyển về bình thường, nhưng cũng không dám cùng tầm mắt của Mikazuki tương giao: " Mikazuki-sama? Ngài thế nào lại ở nơi này? Không phải lúc này ngài đang đồng hành cùng điện hạ sao?"
Lính gác hai mặt nhìn nhau, nhất loạt quỳ xuống hành lễ:" Mikazuki-sama."
Xong việc liền quỳ luôn dưới đất. Người kia một khi không cho bọn họ đứng lên, bọn họ dù có mười cái mạng cũng không dám đứng lên.
Đôi mắt của Mikazuki không giống thường ngày ôn hòa, sâu trong đồng tử đều là lưỡi đao sắc bén. Hắn lười cùng Akiko đánh thái cực, lạnh lùng cười: " Câu này hình như phải là ta hỏi Akiko-sama mới đúng đi? Từ khi nào việc đi lại của ta đến lượt tiểu thư quản lí như vậy? Chúng ta quen biết sâu sắc lắm sao? Còn nữa..... "
Hắn nhẹ nhàng cuộn sóng một lọn tóc, bình tĩnh nhìn thẳng Akiko: " Ta nhớ không lầm vừa nãy ta có nghe thấy tiểu thư nói nơi này là cấm địa không sai đi? Nếu đã biết là cấm địa, vì cái gì còn muốn ngang nhiên xông vào? Có lẽ hình phạt của tội danh này vẫn còn hơi nhẹ thì phải.... "
Đè nén thân thể đang bắt đầu run rẩy, Akiko cười gượng, bàn tay bên hông yên lặng siết chặt: " Đại nhân thứ tội, bản thân ta cũng không hề cố ý muốn xông vào cấm địa. Chỉ là kẻ đột nhập hoàng cung vừa trốn vào nơi này, cần lập tức truy đuổi. Ta.. "
" Nga... " Người nào đó nhàn nhạt ngắt lời:" Nói vậy, ta còn muốn cảm ơn chư vị tốt bụng trợ giúp? Vậy ta liền tặng một món quà cho chư vị đi?"
Một đám toàn bộ theo bản năng thốt ra:" Không cần! "
Ai dám nhận " quà " của vị ôn thần kia? Bọn hắn thật sự chỉ là theo lệnh hành sự mà thôi!
Thấy Mikazuki thật định mở miệng nói tiếp, Akiko vội vã giành trước ngắt lời:" Đa tạ ý tốt của Mikazuki-sama, nhưng không cần thiết như vậy. Nếu ngài đã khẳng định nơi này không có thích khách, chúng ta lập tức đi nơi khác truy lùng. "
Mikazuki không nói chuyện, ánh mắt hơi nheo lại, rõ ràng có ý định chờ đến khi bọn họ rời đi. Akiko cắn môi, phất tay ý bảo rút về. Lính gác căn bản không có quyền lên tiếng, nơm nớp lo sợ rút đi theo chủ lệnh.
Trong khoảnh khắc xoay người, ánh mắt của cả hai đồng loạt biến đổi. Chẳng qua ánh mắt Akiko bao hàm sợ hãi cùng tính toán, còn ánh mắt của Mikazuki lại là sát ý vô tận.
Yêu khí xung quanh yên lặng rục rịch. Con mắt trái của hắn hơi đỏ lên, đuôi mắt cũng hiện ra văn lộ mờ nhạt. Mãi cho đến khi nhóm người Akiko hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của hắn, ánh mắt của Mikazuki mới khôi phục trở lại.
Còn may nữ nhân kia thức thời rời đi, bằng không hắn liền không khống chế được sát ý của mình.
Hắn không muốn máu tươi vấy bẩn khu rừng này.
Mikazuki đem cảm xúc lẫn lộn áp xuống, lúc này mới sực nhớ ra một điều.
Hai hài tử kia đang làm cái gì vậy a? Còn muốn trốn đến lúc nào nữa? Người cũng đã đi rồi có được hay không?
Đột nhiên cảm thấy mình làm trưởng bối thật thất bại là thế nào?
Xét thấy hai tên kia thật không có ý định bước ra, Mikazuki buồn bực xắn tay áo, chuẩn bị đem người kéo ra.
Ít nhất cũng muốn cho hắn chút mặt mũi xem nào.
Phía sau gốc đại thụ, Inuyasha cứng đờ người không dám nhúc nhích. Trên môi là xúc cảm băng lãnh, chóp mũi quanh quẩn lãnh hương quen thuộc. Thiếu niên tư duy trống rỗng, đứng lặng tại chỗ như tượng đá. Tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sau lưng là tiếng vang từ cuộc đối thoại của Mikazuki và Akiko.
Inuyasha thậm chí quên mất thời gian đang trôi qua, mãi cho đến khi bàn tay che miệng hắn buông lỏng. Thiếu niên giật mình lách khỏi kiềm giữ, theo bản năng không dám quay đầu chạy ra khỏi phía sau đại thụ, suýt chút nữa thì đâm sầm vào Mikazuki đang hùng hổ tiến lại.
Không nghĩ đến Inuyasha sẽ là người chạy ra trước, Mikazuki buồn cười trêu ghẹo:" Nhị điện hạ? Mặt ngươi thế nào đỏ như vậy? Không lẽ lên đường gấp rút không kịp chăm sóc bản thân nên ốm rồi? "
Thiếu niên giật mình, vội vã ra hiệu cho hắn im lặng. Cùng lúc đó, Sesshomaru cũng đi ra khỏi gốc cây.
Mikazuki thức thời phong ấn miệng mình lại.
Sát điện hạ nhíu mày quét từ đầu đến chân Inuyasha, không vui vẻ gì mở miệng:
" Không phải đã nói ngươi không cần thiết đến? Ngươi không đem lời nói của ta nghe lọt? Nếu như lúc nãy chúng ta không có ở đây ngươi định sẽ làm gì? Liều mạng chống trả? "
Thiếu niên chột dạ quay đầu, bàn tay vô thức sờ sờ cái ót. Mikazuki nhìn trời, lần đầu nghe điện hạ nói dài hơi như vậy vì Inuyasha a.
Có điều, cái này đúng là lỗi của tiểu cẩu cẩu không sai được. Hắn rõ ràng đã dặn chỉ cần chờ quanh khu vực cổng thành hắn sẽ tự xuất hiện tiếp đón, ai nghĩ đến thiếu niên nóng vội như vậy, trực tiếp vượt tường nhảy vào. Xui xẻo hơn là phía bên kia tường thành còn là Akiko đang triệu tập binh lính.
Mỗ gia trưởng đăm chiêu suy nghĩ. Có lẽ hôm nào muốn làm lễ trừ vận rủi cho tiểu Inu mới được.
→_→ Cái đó không phải nhờ phúc của ngươi sao, thân ái?
Thấy đại hài tử có xu hướng tiếp tục cáu giận, Mikazuki giật giật khóe miệng nhanh chóng tìm cách đánh gãy:
" Không sao là ổn rồi. Nếu đã đến cũng nên ở lại đến khi mọi việc hoàn toàn ổn thỏa. Phu nhân Irasue rất nhớ ngài đó, nhị điện hạ. "
Nhắc đến vị mẫu thân này, thiếu niên trước hết không khống chế được khóe mắt run rẩy. Có một người mẫu thân kỳ ba như vậy không biết là phúc hay họa nữa.
Sesshomaru không nói nữa, lẳng lặng nhìn hai người trao đổi.
Bên này không khí diễn tiến tốt đẹp, một phía khác lại bị sự nặng nề bao phủ. Akiko thái độ khác thường xuất cung hồi phủ, một đường không hé răng về thẳng viện tử của mình.
Vừa bước vào phòng, một bóng người đã ngồi sẵn trước bàn, tự tiếu phi tiếu nhìn nàng:" Lá gan ngươi cũng thật lớn, còn dám truy đuổi Inuyasha trong cấm địa hoàng cung. "
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến Akiko lập tức bạo phát:" Ngươi nói thật hay! Chẳng lẽ người yêu cầu ta bằng mọi giá bắt giữ Inuyasha trước khi Mikazuki quay lại sao? Ta thiếu chút nữa đã bắt được hắn. Thông tin của ngươi không phải rất nhanh sao? Biết được người kia đã trở lại cư nhiên không thay ta cầm chân hắn thêm một lúc? "
Người nọ giống như bị đâm trúng chỗ đau, lạnh lùng nói: " Ta nhớ không lầm trước khi ngươi truy đuổi hắn ta đã báo trước với ngươi rằng người kia đã trở lại. Ta đã nói Inuyasha là một phần quan trọng của kế hoạch, nhưng không hề nói ngươi không cần tránh né người kia. Hiện tại ngươi bị hắn bắt gặp, chắc chắn kế hoạch chúng ta đã bị đoán ra một nửa. Ta chưa hỏi tội ngươi đã rất tốt, ngươi cũng dám chất vấn ta?"
" Ngươi nói cái gì? " Akiko không chút hình tượng thét lên:" Đừng quên chúng ta là quan hệ hợp tác, ta bất cứ lúc nào đều có thể khai ra ngươi!"
Một mũi giáo lạnh lẽo ghim lên cánh cửa sau lưng nàng, lưỡi kim loại sắc nhọn kề sát bên cổ. Akiko khuôn mặt tái mét, ánh mắt như muốn bốc hỏa trừng trừng nhìn người kia. Một bàn tay không báo trước bóp chặt cổ nàng khiến Akiko không cách phản kháng bị đặt lên cửa.
Giọng nói người nọ u u vang bên tai:" Ngươi có thể thử a. Nếu dám phá hủy kế hoạch lần này của ta, ta nhất định khiến cả gia tộc này chôn cùng ngươi. "
Dưỡng khí thiếu dần khiến Akiko chật vật hít thở. Lưỡi giáo bên cổ nhẹ nhàng cứa qua, một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống. Mãi đến khi Akiko tưởng mình sắp chết đến nơi, người nọ mới nặng nề đem nàng ném xuống.
Akiko nằm trên mặt đất khụ liên hồi. Người kia một cái liếc mắt cũng không phân cho nàng, u ám phất tay:
" Ta đã liên hệ hảo cùng Naraku, tốt nhất ngươi nên biết cách kiềm chế tâm tư của mình. Nếu lần này tiếp tục thất bại, ngươi không cần gặp lại ta lần nào nữa. "
Bàn tay nữ nhân âm trầm siết chặt, trong mắt đều là khuất nhục cùng hận thù.
Nếu không phải bán yêu kia, nàng thế nào lại rơi vào hoàn cảnh này? Nàng vốn có thể sống cuộc sống tự tại của mình, vốn có thể trở thành đệ nhất phu nhân như giấc mộng thời ấu niên. Nhưng hiện tại thì sao?
Nàng mất tất cả. Mất đi cả cơ hội gần gũi người kia.
Nếu bán yêu kia không tồn tại, mọi chuyện đã diễn ra theo đúng ý của nàng. Còn cả kẻ bất nam bất nữ kia nữa, bọn họ phá hủy cuộc đời của nàng!
Nàng nhất định phải tự tay xé xác bọn họ.