Thành trấn này là nơi giao tạp của đủ các loại tu sĩ. Ma tu, tán tu, yêu tu... Không cần biết khả năng của ngươi thế nào, hậu trường cứng ra sao, nếu ngươi dám ở trong trấn gây chuyện, lập tức sẽ bị gô cổ ném đến Ma Cung tại phụ cận. Sau đó....không có sau đó nữa.
Ma Cung vẫn luôn là cái tên trấn trạch không tồi, bất kể là nơi nào đi chăng nữa. Mỗi một gian hàng hay cửa tiệm trong Thanh Linh trấn đều sẽ treo một ngọc bài, báo rõ phạm trù của bản thân. Lam sắc là chính đạo, hắc sắc là ma đạo, khôi sắc lại là tán tu, lục sắc thuộc về yêu tu một nhánh. Tu sĩ bị người đuổi giết đều sẽ chạy đến nơi này lánh nạn một thời gian, bởi vì chẳng ai có đảm sự gây chuyện trên địa bàn của Ma Cung cả.
Inuyasha và Sesshomaru sau khi rời khỏi Tần Lâu Các liền đến chỗ này. Lý do cũng không nhiều lắm, chủ yếu là vì sự tùy hứng trong huyết thống của cả hai đi.
Một điều kỳ lạ là, chuyện khách nhân của Ma hoàng đều đã đồn đại khắp Tam giới, nơi này cư nhiên nửa điểm động tĩnh cũng không có. Không phải bọn họ không quan tâm những gì diễn ra ở bên ngoài, mà là bản thân bọn họ có nhiều việc hơn để chuẩn bị, không nhàn rỗi đi ra ngoài nghe ngóng làm gì cả.
" Chỗ này có vẻ thật sự có thể chơi... " Inuyasha sau khi đánh xong một trận hưng khí còn rất cao, thích thú nói. Sesshomaru chỉ yên lặng đi theo sau quan sát, lúc cần sẽ làm công việc duy nhất.
Trả tiền.
Cứ như vậy, đi được nửa con phố không tính lớn, trên tay Inuyasha cũng đã có không ít đồ vật. Đem những thứ mua được ném vào không gian của ngọc bảo hộ, thiếu niên chà xát tay, lách người liền chạy vèo đi mất. Sesshomaru không mấy bất ngờ, chỉ lẳng lặng theo sau.
Dù sao hắn dọn dẹp hậu họa dọn thành quen.
Inuyasha một lần nữa chen vào đám đông, hoàn toàn quên mất lúc nãy cũng có tình huống thế này, còn may lần này không có xui xẻo như vậy. Nơi này cũng không phải của thế gia đại tộc gì đó, chỉ đơn thuần là tu sĩ ở đây kinh thương đổi tài liệu tu luyện mà thôi. Không phải ai cũng một lòng thích thú với tu luyện, đương nhiên sẽ có khác biệt rõ ràng.
Gian hàng mà Inuyasha tìm đến còn không tính nhỏ, dùng tài đổi quà, nói đúng ra là chơi trò chơi lấy thưởng dành cho tình lữ. Một đôi đạo lữ nếu muốn tham gia chỉ cần đặt xuống linh thạch hoặc tài liệu luyện khí, luyện đan gì đó là có thể tham dự, nhìn qua còn thu hút không ít tu sĩ xung quanh. Inuyasha hiếu kỳ không nhỏ, còn đang suy xét xem có muốn kéo Sesshomaru tham gia cùng hay không.
Thể lệ cuộc thi rất đơn giản: hai người tham dự phần mình rút thăm, sau đó sẽ được truyền tống vào không gian linh khí của chủ gian. Trong vòng một canh giờ, nếu đôi đạo lữ nào tìm được nhau mà không vận dụng linh lực hay bất kì thứ gì thì được tính thành công. Chủ gian dường như hậu trường không tồi, hoặc là bản thân có tài, bởi vì pháp khí thưởng cho đều thuộc hàng thượng phẩm, ngay cả không gian pháp khí cũng là một kiện trung đẳng linh khí, để người thèm thuồng không thôi.
Mà thèm thuồng thì thèm thuồng, chứ gây sự ở chỗ này, thứ lỗi bọn họ còn chưa muốn chết sớm.
Phía trên không gian linh khí là hình ảnh của những đôi đạo lữ phía trước còn đang ở trong, hiển nhiên là cách tốt nhất để giám thị. Người ở bên trong dường như cũng thật sự muốn thử vận may của bản thân mình, hoàn toàn không vận dụng đến bất kỳ ngoại lực nào.
Một trận bạch quang lóe lên, một nam một nữ tu đã đứng ở bên ngoài. Nam nhân dường như ảo não không thôi, nhưng vị nữ tu bên cạnh hình như rất vui vẻ. Hai người cáo biệt chủ gian xong lập tức tự hành rời đi.
" Sesshomaru! " Inuyasha quả thật không thể háo hức thêm nữa, túm lấy nam nhân của mình: " Chúng ta tham gia đi!"
Một đầu tóc ngân bạch của Sát điện hạ còn rất bắt mắt, lập tức nhận được chú mục từ bốn phía. Chủ gian vốn còn đang lười nhác ngủ gật, nghe thấy có tiếng động thì hơi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên:
" Yêu tu?"
Hắn dường như không cần câu trả lời, lập tức đem ống thẻ đưa lên: " Kim đồng ngọc nữ, chúc nhị vị bách niên giai lão. "
Hắn chỉ đơn thuần muốn chúc phúc một chút, không nghĩ đến lời nói quá trắng ra, trực tiếp đem Inuyasha tức nhảy dựng: " Dựa vào! Bổn đại gia là nam!"
Tu sĩ xung quanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Tu Chân Giới vì sao gần đây lưu hành thể loại thư hùng mạc biện này nhiều như vậy? Có còn để nữ nhân có đất sống nữa không đây?
Inuyasha thở phì phì rút thẻ, song song Sesshomaru cũng rút ra một cái. Hắn động thủ đem linh thạch Ma cung cung cấp ném cho chủ gian, lập tức hai người liền bị truyền tống vào không gian linh khí.
Inuyasha mở mắt ra lần nữa hai chân đã đứng trên đất bằng. Hắn nhìn quanh một hồi, xác định một chút vị trí của mình.
Coi bộ đang ở trên núi a.... Không biết Sesshomaru bị đưa đến chỗ nào nữa...
Lại nhìn nhìn một chút, hồng y thiếu niên quyết định tùy ý một phen, tìm đường đi bộ xuống núi. Dọc đường đi cũng rất an bình, không có thứ gì khiến hắn phải để mắt cả. Một đoạn đường này cũng không lâu, vốn dĩ hắn cũng chỉ đứng lệch chân núi một chút. Inuyasha đi bừa một hồi, tình cờ nghe được tiếng nước róc rách cách đó không xa, sau đó là một tiếng ùm vang dội.
Inuyasha:.....Chắc không phải có ai rơi xuống nước....đi?
Sau đó, hắn nghe được một tiếng " Cứu mạng... " nhỏ yếu, hữu khí vô lực.
#Cảm giác bản thân đi đến đâu có phiền phức đến đó là thế nào? #
Inuyasha kỳ thật rất muốn bỏ qua không nghe, đáng tiếc tiếng ọc ọc kia không nhỏ, cuối cùng chính hắn lại phải không tình nguyện chạy về phía phát ra thanh âm.
Hảo thiếu niên buồn bực túm được một người dưới suối, lúc kéo lên cũng đã sống dở chết dở. Người kia là một nam nhân vận bạch y, hiện tại một bộ nằm đó bất tỉnh. Thiếu niên không kiên nhẫn vỗ mạnh vào lồng ngực người kia, lực đạo đảm bảo có thể đem bữa sáng của người nọ đánh phun ra:
" Ê! Tỉnh, tỉnh! Nè!"
Người nọ sau khi nôn hết nước suối trong bụng thì tỉnh lại. Thấy có bóng người ở cạnh mình, người kia đầu tiên dụi mắt, sau đó vẻ mặt biết ơn nói: " Đa tạ công tử cứu mạng! "
Nói nói một câu liền muốn quỳ xuống, Inuyasha mí mắt nhảy a nhảy, nhanh chóng quay đầu:
" Không có việc gì ta đi. "
Năm phút sau, Inuyasha cuối cùng cũng biết thế nào là thuốc cao bôi trên da chó, ra đường ngàn vạn lần đừng tùy tiện cứu người.
Bởi vì người kia thế nhưng thần phiền bám theo hắn, hơn nữa còn quăng không dứt, một bên bám theo một bên lải nhải:
" Ân cứu mạng quả thật không biết lấy gì báo đáp, chi bằng công tử chờ lúc ra khỏi đây liền đồng hành cùng ta đi. Đạo lữ của ta tuy không tính là đại năng, nhưng trả ơn vẫn là có thể. Không biết hắn bị truyền tống đến chỗ nào, hại ta vừa vào đây đã rơi xuống nước...."
Phía sau tỉnh lược ba vạn chữ không liên quan đến nội dung câu chuyện.
Inuyasha đầu đau tai ù, quả thật muốn lật bàn. Hắn rốt cuộc nghĩ cái gì mà lúc đó lại đi ra suối cơ chứ? Nhất thất túc thành thiên cổ hận.
Kỳ thật cho dù, Inuyasha không ra tay cứu người, không gian linh khí cũng sẽ đem người truyền tống ra, tuyệt đối không để người chết trong này. Kỳ lạ hơn người kia rõ ràng là tu sĩ, vì cái quái gì có thể chết đuối kia chứ?
Hiện tại hối hận đã không kịp, Inuyasha cũng chỉ có thế bịt tai đi tiếp. Dù sao nơi này cũng không có bàn cho hắn lật phát tiết.
" Ân nhân. Ngươi thật không cần khiêm tốn như vậy a. " Nam nhân kia vẫn còn đang lải nhải không ngừng, hoàn toàn không nhìn đến nộ khí ngùn ngụt trên đầu Inuyasha. Thiếu niên nhẫn lại nhẫn, cuối cùng nhẫn không nổi nữa, bạo phát nhào lên lắc lắc cổ áo người kia:
" Ngươi câm miệng cho ta! Bổn đại gia chịu đựng đủ rồi đó! Đến Sesshomaru ta còn không nhịn, ngươi lại tính cái gì?! "
Ngựa quen đường cũ một câu này không sai chút nào, bởi vì nam nhân kỳ ba kia cư nhiên vẫn còn nói được, Inuyasha hận không thể lập tức rút đao chém người. Hắn quả thật định làm như vậy, không nghĩ đến trước tiên lại có tiếng không khí bị xé rách vang lên bên tai.
Gần như theo bản năng, hồng y thiếu niên lập tức buông ra người nọ, lách người liền tránh thoát đạo kình khí kia. Nam nhân cạnh hắn mắt hơi sáng lên, vui vẻ hô: " A Uyên!"
Người tới một thân lam y thanh nhã, khí thế lại thập phần bức nhân, ao với Sesshomaru cũng kém cạnh là bao. Inuyasha hơi nhíu mi, không vui nói: " Đây là đạo lý báo ân mà ngươi nói?"
_________________