Hôm trước đã nghe tin đoàn người này đã về tới biên cảnh, nhưng hôm nay còn chưa thấy mặt đâu, hẳn là đang bận làm công tác nhiễu lòng dân chúng gì đó rồi. Với tốc độ của yêu quái, căn bản chỉ cần nhiều nhất nửa ngày là có thể về đến Đô thành, vốn không cần dây dưa lâu như vậy. Xét theo những gì Irasue kể lại, thì vị biểu huynh này của Sesshomaru cũng không có chính thống cho lắm. Trên người hắn có chảy một nửa huyết thống Hồ tộc kế thừa từ vị mẫu thân không mấy chung thủy của mình. Nói đúng ra hắn là một đứa con lai, ngay từ đầu tư cách thừa kế đã không có. Nhưng không biết vì sao gần đây có nhiều sâu bọ đào hang loan tin rằng Tây quốc Nhị điện hạ là một cái bán yêu cũng có khả năng được kế thừa, nhất là trong tình huống người thừa kế chính thức không mấy thiết tha cái vương vị này. Chính vì vậy, cũng không quá khó hiểu khi vị biểu huynh này cùng thân nhân và bè lũ đột nhiên cùng nhau kéo về Đô thành này.
Mỹ kỳ danh viết: Tế điển sắp đến, là người trong gia tộc thì cũng nên về tỏ lòng với những vị tổ tông đã khai lập Tây quốc này.
Nếu có ai tin cái lý do này, hắn nhấtđịnh đập đầu vào tường cho coi.
À quên, Inuyasha loại trừ. Hài tử đó mới không thông minh thế này đâu.
Mỗ cẩu cẩu đang vung đao bỗng hắt xì một cái rõ to. Thân đao cồng kềnh mất trọng tâm nghiêng về một phía, Inuyasha cũng ngốc ngốc không kịp phản ứng lại, để mặc nó đổ ập xuống. Một bàn tay thon dài cân chỉnh đỡ lại sống đao, Sesshomaru diện vô biểu tình đứng trước mặt hắn:" Ngươi sáng nay chưa ăn cơm sao?"
Inuyasha trong lòng yên lặng giơ ngón giữa, ngoài mặt đương nhiên không dám làm gì cãi lại: " Đúng đó!"
Sát điện hạ liếc mắt, vươn tay búng một cái vào trán hắn. Inuyasha hít một ngụm khí lạnh, đưa tay ôm đầu:" Ngươi còn đánh a? Còn đánh nữa sẽ không nể ngươi là ca ca nữa!!"
Người nào đó khoanh tay quay đầu đi:" Ngươi vốn chưa từng xem ta là ca ca. Ta cũng không có đệ đệ ngốc như ngươi."
Inuyasha lần này thật sự giận không nhỏ, hung hăng ném đao nhào lên:" Ta nhất định phải thay mẫu thân tiêu diệt ngươi!"
Tên khốn này! Quan tâm thì nói đại một câu không được sao? Vì cái quỷ gì cứ thích chọc tức hắn? Có ca ca nào như ngươi không hả?
Hảo thiếu niên ôm oán niệm bóp cổ Sesshomaru lắc, lắc rồi lại lắc. Từng này công kích căn bản còn không bằng muỗi đốt, nên Sesshomaru còn rất thản nhiên nhìn thiếu niên nổi cáu, tựa hồ người bị bóp cổ không phải hắn vậy. Inuyasha lắc chán chê rồi, oán giận buông ra ngồi một bên:" Bổn đại gia không cùng ngươi chơi nữa! Chỉ khiến tay thêm đau!"
Nói xong liền thật sự giận dỗi ngồi sang một bên cùng Kim Cương thạch trừng nhau, không thèm để ý đến Sesshomaru nữa. Tiểu bán yêu trong lòng hừng hực khí thế đem ca ca lăng trì vạn lần, ngoài mặt cũng không có mấy thoải mái.
Thứ thạch đầu này quả nhiên còn cứng hơn hắn nghĩ, ngay cả Thiết Toái Nha đến hiện tại còn khó chém ra. Sama rốt cuộc lấy cơ sở gì chắc chắn hắn có thể chém vỡ trong một tuần đâu?
Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên bắt lấy tay hắn, khiến thiếu niên không kịp phản ứng kêu lên: " Đau!...."
"....." Sesshomaru nhàn nhạt nhìn hắn, bình tĩnh đem lòng bàn tay thiếu niên mở ra.
Bên trong đã đỏ bừng một mảng lớn, có nơi cảm giác còn hơi rướm máu ra ngoài. Ca ca nào đó nhướng mày, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn: " Nói ngươi ngốc ngươi liền ngốc cho ta xem? Đau còn không biết dừng lại? "
Tiểu bán yêu mất tự nhiên quay đầu, khuôn mặt hơi chút đỏ lên.
Còn không phải lo lắng không kịp trợ giúp ngươi mới gấp như vậy? Bằng không bổn đại gia còn lâu mới đi làm loại việc này! Nếu không giúp được, ở lại còn có nghĩa lý gì?
Sesshomaru không biết từ lúc nào chán ghét trong lòng đã chuyển thành bất đắc dĩ như vậy, chỉ biết mỗi lần gặp nhau bán yêu này đều sẽ để hắn nhìn thấy được một mặt khác biệt mà những người khác không thấy được. Tất nhiên, tên kia loại trừ.
Sát điện hạ từ tốn vươn tay đến gần cổ thiếu niên, Inuyasha theo bản năng túm lại cổ áo: " Ngươi làm gì,.... làm gì nha?"
Tên này không lẽ muốn báo thù hắn khi này?
Một đàn quạ quang quác bay qua đỉnh đầu Sesshomaru. Hắn bình tĩnh đập rớt bàn tay thiếu niên, từ trong y phục màu đỏ lấy ra ngọc bảo hộ trên cổ. Inuyasha giật giật khóe miệng, cái này không nói ngay từ đầu được sao? Còn để bổn đại gia lo sợ như vậy.
Trong không gian của ngọc bảo hộ Mikazuki vốn để không ít linh dược chữa thương, nhưng hay ho một điều là hai huynh đệ này căn bản chưa từng đụng đến lần nào. Nếu mỗ nhân không đem nó lấy ra, cả hai đều sẽ ăn ý..... chờ vết thương tự lành.
Vì chuyện này mà Mikazuki xắn tay áo giáo huấn bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng đều không có hiệu quả.
Hiện tại Sesshomaru từ trong đó lấy ra một bình ngọc trắng, xét về sức nặng có lẽ là dược thủy bên trong. Ca ca của năm vô cùng thong thả mở ra nắp bình, đem dược thủy đổ lên bàn tay thiếu niên. Cảm giác lòng bàn tay truyền đến từng đợt mát lạnh dịu nhẹ, Inuyasha không khỏi lén thở phào một tiếng.
Đau chết hắn.
Sesshomaru buồn cười nhìn hắn, rất tự nhiên gõ gõ trán thiếu niên, lực đạo lần này thì nhẹ hơn rất nhiều:
" Đợi lành lại tiếp tục tập luyện. Đám người kia chỉ hai ngày nữa sẽ đến, ngươi tốt nhất học hỏi nhanh một chút. "
Thiếu niên buồn bực phiết miệng: " Biết! Ai cần ngươi lo!"
Sesshomaru nheo mắt. Lại bắt đầu trèo lên đầu hắn đây.
→_→ A.... Hình như chúng ta có bỏ quên cái gì thì phải....
Trở lại với vấn đề cũ, nhóm người nhăm nhe vương vị trong hai ngày nữa sẽ về đến Đô thành. Vì vậy, Mikazuki hiện tại nhân từ bớt ra chút thời gian giúp Irasue gõ cửa ghé thăm vài gia tộc không quá yên phận, đồng thời chuẩn bị cho đại điển sắp tới.
Năm ngày nữa là tế điển của Bạch Khuyển tộc sẽ chính thức cử hành. Từ giờ đến lúc đó phải giăng xong hố bẫy mới được.
" Hảo, hảo. " Mỗ gia trưởng vỗ vỗ tay, tiếp tục chỉ huy công tác chuẩn bị:" Bên này đặt thêm một lư hương nhỏ. Tấm lụa đỏ khi nãy thay bằng cái khác màu trắng đi. "
Tuy làm việc có phần vội vã, chủ trì cũng hơi nghiêm khắc và theo đuổi chu toàn, nhưng những yêu quái từ ngoài triệu về này là lần đầu tiên được gọi vào hoàng cung chuẩn bị tế điển. Vinh dự ngàn năm có một thế này, còn có mỹ nhân để ngắm nhìn thư giãn, hiệu suất lao động của công đoạn chuẩn bị này tốt hơn hẳn.
Tạm thời ném qua mấy tầm mắt nóng rực xung quanh, Mikazuki vuốt vuốt cằm, một lần nữa ngắm lại toàn cảnh đại điện.
Cứ cảm thấy còn thiếu thiếu gì đó.....
" Mikazuki-sama?"
Có nam thanh trầm ấm vang lên gần đó. Mikazuki hơi nghiêng đầu, phát hiện là Kagewaki đang tiến lại gần thì nghi hoặc mở miệng: " Ngươi khỏe hẳn rồi? Muốn giải phong ấn rồi? "
" Không cần. " Kagewaki yếu ớt cười:" Không hiểu sao ta luôn có dự cảm nếu nhớ lại sẽ còn khổ sở hơn nữa. "
Hắn mấy ngày nay vẫn luôn gặp ác mộng không ngừng. Mỗi lần đều khiến hắn sợ hãi trốn chạy trong mơ, nhưng khi tỉnh lại thì không hề nhớ được bất cứ thứ gì, duy chỉ có cảm giác kinh hoảng và thương tâm tột độ là không thể quên đi.
Hắn đột nhiên không muốn tiếp tục truy tìm thứ mình đã trải qua trước đó nữa, sẽ chỉ khiến chuỗi ngày êm đềm này bị phá vỡ mà thôi.
" Sao cũng được. " Mikazuki nhún vai, từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc tím mỏng manh:" Đeo nó lên sẽ không gặp ác mộng nữa. Nó sẽ gia cố phong ấn mạnh hơn, nhưng nếu ngươi có đổi ý muốn nhớ lại thì cứ tìm ta, chỉ cần đừng rời khỏi nơi này là được. "
Thành chủ đại nhân cảm kích gật đầu:" Ngài hình như đang bận rộn, ta có thể giúp gì sao? "
" Nga ~ " Mikazuki suy tư nhìn hắn. Thế nhưng lúc nãy không nhớ ra còn có trợ giúp lớn như vậy.....
Nghĩ nghĩ, người nào đó ngoắc ngoắc tay, gọi ra một cung nữ: " Ngươi ở đây chờ hắn sai bảo, có vấn đề gì phát sinh cứ nói ta giao quyền cho hắn. "
Cung nữ mộng bức nhìn hắn, lại nhìn nhìn Kagewaki: " A.... Nô tỳ....đã hiểu... "
Kagewaki câm nín nhìn hắn.
Trong khi ba người hai mắt nhìn nhau, một thị nữ thân cận của Irasue chạy vào, ghé vào tai hắn nói nhỏ. Kagewaki chỉ thấy Mikazuki hơi gợn lên khóe môi, nhàn nhạt hỏi lại:
" Phu nhân đã nói như vậy? "
" Hồi đại nhân, quả thật như vậy. " Thị nữ cung kính đáp lời liền lui xuống. Mikazuki một lần nữa vuốt cằm, chỉ là nụ cười đi kèm lần này thấy thế nào cũng đều là ý vị vui sướng khi người gặp họa cả.
Yêu quái xung quanh không rõ lý do rùng mình. Kagewaki gượng cười, nhanh nhẹn chạy trước:" Vậy ta lập tức đi chỉnh lý đại điện."
Quay lại vấn đề, Mikazuki vì cái gì cười rùng rợn như vậy? Cảm giác hình như không nên biết vẫn tốt hơn.....
Mỗ gia trưởng đại nhân lập tức bỏ bê công việc, trong nháy mắt biến mất khỏi nơi này. Đốc công sau khi bàn bạc kỹ quay ra muốn thương lượng, chỗ nào còn thấy bóng dáng người chủ trì nữa.
Gần như cùng lúc đó, bóng trắng xuất hiện trên đỉnh tháp cao nhất của Đô thành. Mikazuki tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, đôi mắt tím biếc giống như máy quét đảo qua toàn bộ khung cảnh bên dưới, cuối cùng dừng lại ở một con đường đông đúc phía Nam.
Có vẻ tìm đúng rồi. Quả là một món quà bất ngờ đâu.
Xem ra mọi việc có thể kết thúc sớm hơn dự kiến được rồi. Vấn đề còn lại chỉ là tiến hóa của Thiết Toái Nha nữa mà thôi.