Chúng ma tu có mặt trên Thê Vân Tung đều hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng sờ sờ cằm mình.
Cư nhiên vẫn còn.
Địa vị hai khách nhân kia đến tột cùng là thế nào đâu?
Chờ Hàn Tam Nguyệt xong việc đứng thẳng, Ngạn Nhược U mới kéo Chước Ngọc Khanh tiến lên, cười nhạt:
" Hoan nghênh nhị vị ghé thăm Ma cung. Thời gian qua tên này hẳn là đã làm phiền nhị vị không thiếu, ta thay mặt Ma cung tỏ thiện ý, hi vọng nhị vị có thể thoải mái nhất trong khoảng thời gian này. "
Sesshomaru vốn đã kiệm lời, lúc này càng là lạnh nhạt gật đầu. Inuyasha lúng túng nhìn trời, càng không biết nên nói cái gì đáp lời. Hàn Tam Nguyệt cong cong khóe môi, hơi nghiêng người nhường đường:" Nhị vị điện hạ, đến cũng đã đến rồi, chi bằng để gia chủ như ta giới thiệu một chút nơi này? "
Lễ tiếp đón trên cơ bản hoàn thiện. Hàn Tam Nguyệt dẫn theo hài tử nhà mình, đem bọn họ an bài đến một cung điện bên trong vị trí chủ cung của hắn. Cung điện được quét tước khá ổn, nói đúng ra là vô cùng sạch sẽ, khiến Sesshomaru tạm thời quên đi phiền phức vừa rước vào không lâu.
Trong khu đất nhỏ lọt giữa tường vây, anh đào thanh lệ xòe ra năm cánh mềm mại, phủ lên mặt đất một màu hồng phấn xinh đẹp. Inuyasha nhìn thoáng qua liền không rời được mắt, bất tri bất giác tiến ra giữa vườn. Sesshomaru nhìn thiếu niên ngồi dưới hoa vũ ngẩn người, đáy mắt một tia ôn nhu nhàn nhạt lan tỏa.
" Điện hạ?" Hàn Tam Nguyệt đi phía trước hiểu ý dừng lại:" Có muốn dời kế hoạch một chút không nha ~?"
Bạch y thiếu niên tầm mắt vô hỉ vô nộ rơi trên người hắn:" Không cần thiết. Cho hắn một chút thời gian thả lỏng. Còn nữa, ngươi từ nay có thể bỏ kiểu hành lễ đó được rồi."
Hàn Tam Nguyệt vô tội nhún vai, quay đầu tiếp tục dẫn đường.
Hắn có thứ muốn đem cho hai người này đã lâu, ngược lại mỗi lần đều sẽ vô thức quên mất. Lúc này đưa vừa vặn đúng dịp.
Chờ bóng dáng hai người biến mất sau một góc rẽ, từ một góc cửa khác có hai cái đầu lén lút nhô ra. Ngạn Nhược U thở phào, không khống chế được lẩm bẩm:" Suýt chút nữa thì bị phát hiện..... Cảm quan của tên kia vẫn đáng sợ như vậy a... "
".... " Chước Ngọc Khanh đỉnh một trương mặt mỹ diễm lạnh tanh, tầm mắt thuận thế rơi xuống trên người Inuyasha:"..... Tên kia thay đổi không ít đâu... Không lẽ thật sự chỉ vì hai cái yêu tu yếu ớt này? "
" Yếu ớt? " Ngạn Nhược U không lưu tình cười nhạo:" Đừng quên chúng ta sinh ra đã được thừa hưởng thứ vốn thuộc về Hàn Tam Nguyệt, còn hai yêu tu kia đều là dùng bản thân năng lực được đến thành quả. Hàn Tam Nguyệt mỗi một ngàn năm vất vả áp chế sát khí là lỗi của ai?"
Chước Ngọc Khanh trầm mặc không nói, chỉ ngưng mắt quan sát bán yêu phía xa xa:" Ta đột nhiên hiểu được vì sao tên kia bỏ được Tâm Kính cho hai thiếu niên này. Riêng nhìn về linh hồn, đây cũng là hai linh hồn mạnh nhất ta từng gặp qua. Đơn luận về biểu hiện, tên kia hẳn là rất thích hình thái bán yêu của thiếu niên này đi?"
Sau lưng chỉ có tiếng cười khẽ. Chước Ngọc Khanh nhíu mày khó hiểu quay đầu, chỉ thấy Ngạn Nhược U thoải mái kéo tay hắn:" Hiếu kỳ sẽ hại chết mèo, ta cảm thấy vẫn là nên ngoan ngoãn chút, đừng chọc vào nghịch lân của tên kia. Khó khăn lắm mới có được người đem lại nhân khí cho hắn như vậy. "
Chước Ngọc Khanh vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cũng không nghĩ ra được gì, chỉ có thể nhắm mắt mặc Ngạn Nhược U kéo mình rời đi.
Inuyasha thoáng nhìn qua gốc cây hai người vừa dừng lại, cũng không có ý định chọc thủng theo dõi. Từ khi nhận được vĩnh hằng hứa hẹn từ Mikazuki-sama, thực lực của hắn tăng lên không chỉ một lần, đủ để phát hiện sự tồn tại của hai người nọ. Nhưng mà...
Mikazuki-sama chưa từng nói hắn có nhiều song bào thai ca ca như vậy a..... Làm hắn nhìn có điểm hoa mắt đâu...
Inuyasha còn muốn tiếp tục ngẩn người, một bàn tay nhẹ nhàng vươn ra sửa lại mái tóc hơi loạn của hắn. Chóp mũi trong chốc lát tràn ngập lãnh hương quen thuộc.
" Đang nghĩ cái gì? "
Hồng y bán yêu nháy mắt mấy cái, thành thật trả lời:" Có chút nhớ bảo bảo nga ~ Chúng ta không đưa hắn đi cùng như vậy hình như có chút thất đức. "
Sesshomaru không nói gì nhìn hắn. Muốn đưa Harutora đi là một chuyện, có cướp lại được hắn từ tay Irasue và Izayoi hay không lại là một chuyện khác.
Inuyasha đương nhiên chỉ là cảm thán một chút, cũng không quá bức thiết muốn gần hài tử. Hiện tại bọn họ lữ hành đến thế giới này là để nghỉ ngơi thả lỏng tinh thần, không phải nhàn rỗi dạo một vòng rồi về. Hồng y thiếu niên nheo mắt, bất ngờ quay người phác lên Sát điện hạ:
" Sesshomaru."
Người kia nhướng mi nhìn thiếu niên, đôi mắt nhu hòa như xuân phong lướt qua. Inuyasha lười biếng đem cả người treo lên thân thể hắn:" Đêm nay chúng ta ra ngoài dạo một vòng được chứ? Sama cũng đã nói sau khi mặt trời lặn sẽ có lễ hội lớn diễn ra. "
" Hảo." Sát điện hạ thanh âm trầm thấp vang lên bên tai. Inuyasha đột nhiên nhớ đến một lời của Mikazuki, không khỏi cong lên khóe môi.
Trong cuộc đời ngươi luôn có một người, cho dù ngươi đi xa đến đâu, cũng sẽ thời thời khắc khắc muốn trở về bên cạnh người nọ. Bởi vì chỉ có ở cạnh hắn, ngươi mới cảm nhận được trái tim mình bình yên đập nhẹ, cảm nhận được dương quang ấm áp bản thân đã từng truy đuổi.
Hai bóng đỏ trắng kề sát, dưới hoa vũ vẽ ra bức họa tuyệt đẹp. Dương quang như đang chứng minh cho suy nghĩ của Inuyasha, ôn nhu rải trên thảm hoa màu hồng phấn.
Kỳ thực câu nói kia Mikazuki chỉ mới nói ra một nửa, bởi vì hắn biết Inuyasha chỉ cần hiểu một nửa tốt đẹp này. Một nửa còn lại Mikazuki giữ lại cho mình, giống như mũi dao không ngừng xé mở miệng vết thương vừa mới khép lại.
Ngược lại, có những người cả đời cũng không thể có được một ái nhân cho mình. Cho dù có đứng dưới dương quang, cũng vô pháp cảm nhận được ấm áp mà dương quang mang lại. Trái tim của bọn họ chỉ là một vùng đất bị băng tuyết bao phủ, vĩnh viễn không có ngày tan rã.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Thất Tịch năm nay không mưa, là một dấu hiệu tốt cho lễ hội ban đêm.
Tu Chân Giới tiền lệ từng diễn ra không ít lần Thất Tịch, nhưng lần Thất Tịch có Hàn Tam Nguyệt tham gia lần đó quả thực là thảm họa của ba ngàn thế giới. Trong gần ngàn năm sau, số lượng đại điển thành đạo lữ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thậm chí không ít xích mích đều bắt nguồn từ sự kiện lần đó.
Hiện tại có một cảnh tượng tương đồng không kém gì đang ngang nhiên diễn ra trên một góc phố, cách Hạo Minh Đài không quá xa.
Một cái hồng y thiếu nữ bừng bừng sức sống hào hứng chạy qua hết bên nọ đến bên kia, hầu như thứ gì cũng muốn chạm vào. Phía sau nàng là một bạch y thiếu niên tuấn mỹ dị thường, nhưng mái tóc ngân bạch của hắn đã nói lên tất cả. Khí tràng của thiếu niên phía sau vô cùng mạnh, khiến những người đứng gần hai người đều không tự giác lui bước. Không phải bọn họ sợ hãi, mà là thân phận yêu tu của thiếu niên kia. Yêu tu cùng Ma tu từ hơn ngàn năm trước đã chịu bảo hộ của Ma cung, tùy tiện sẽ không có ai ngu ngốc đi lên tìm chết cùng bọn họ. Hai người bọn họ đi đến đâu biển người liền dạt ra đến đó, tạo nên kỳ cảnh giữa Thất Tịch náo nhiệt.
Nếu chịu khó nghe nhìn kỹ sẽ rất dễ phát hiện ra giọng nói của thiếu nữ hơi khàn khàn, giữa đôi mày ngài còn vương anh khí khó lòng bỏ qua cùng với việc nàng căn bản không có ngực. Đáng tiếc chẳng ai thèm để ý điều này, chỉ chăm chăm cho rằng đó là thiếu nữ nữ giả nam trang tạo thành. Sesshomaru mặt mày âm u đi theo phía sau, trong lòng yên lặng đem Hàn Tam Nguyệt ra lăng trì vạn lần.
Inuyasha nhận ra hắn tâm tình không tốt, do dự dừng lại hỏi nhỏ:" Ngươi không thích đám đông? Vậy chúng ta về đi."
Tuy hắn cũng rất hiếu kỳ lễ tiết nơi này sẽ diễn ra như thế nào, nhưng cảm nhận của Sesshomaru mới là quan trọng nhất. Dù sao bọn họ cũng còn nhiều thời gian, còn có thể tham dự sau cũng được.
Sát điện hạ âm thầm thở dài, giúp hắn kéo cao lại cổ áo:" Chờ xem xong hoa đăng gì đó rồi quay lại không muộn. "
Inuyasha đã thiện giải nhân ý như vậy, hắn làm sao có thể để tiểu đệ đệ thất vọng?
Kỳ thật nguyên nhân sự việc còn phải nói về hai giờ trước, sau khi Hàn Tam Nguyệt đột xuất phải gặp mặt Độ Kiếp lão tổ của chính đạo tu sĩ. Mỗ gia trưởng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hung hăng đánh dấu kẻ dám phá hoại kế hoạch du ngoạn của hắn.
Tối nay nhất định khiến động phủ của ngươi đầy ắp chuột cống!︶︿︶  ̄ˍ ̄  ̄︿ ̄
Vì không thể dẫn đường cho hài tử nhà mình, Hàn Tam Nguyệt quyết định đem việc chuẩn bị ném lại cho hai vị ca ca đáng kính của mình, để bọn họ có cơ hội thể hiện lòng " hiếu khách " của mình.
Đến lượt Chước Ngọc Khanh mài răng ken két. Hàn Tam Nguyệt không lưu mặt mũi vung tay áo tuyệt trần rời đi.
Dám tính kế hắn a?
Vì vậy, hai vị gia chủ hùng hùng hổ hổ xắn tay, mỗi người phân biệt đem Inuyasha cùng Sesshomaru kéo vào một phòng chuẩn bị riêng. Chước Ngọc Khanh vốn là người kiệm lời, cùng khối băng như Sesshomaru trừng nhau nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ là tạm ẩn đi yêu văn hai bên khuôn mặt của Sát điện hạ, đổi kiện pháp y liền hết sạch ý tưởng. Nhưng Inuyasha bên kia thì rắc rối hơn nhiều.
Bởi vì khuôn mặt thiếu niên có chút thiên hướng nữ tính ở trạng thái nhân loại, Ngạn Nhược U quyết định để thiếu niên giữ nguyên hình thái nhân loại, bản thân mình thì lục tìm trong trữ vật giới của Hàn Chước Ngạn. Ba người bọn họ mỗi người đều mặc cố định màu sắc, chỉ có Hàn Chước Ngạn trước đây thường xuyên yêu thích mặc hồng y mà thôi. Giúp thiếu niên sửa sang một chút kích cỡ y phục, Ngạn Nhược U trong ánh mắt nghi ngờ của Inuyasha thúc giục hắn đi thay y phục.
Lúc Sát điện hạ nhìn thấy bộ dáng của Inuyasha, một chữ cũng nói không ra.
Không phải không muốn khen, mà là nếu khen tiểu Inu nhất định sẽ nhảy dựng lên hỏa thiêu cung điện này.
Không phải Ngạn Nhược U cố ý đem Inuyasha phù phép thành đại mỹ nhân bại hoại, nhưng dung mạo của Inuyasha một khi mặc vào hồng y thì hắn cũng cạn lời. Cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đem mái tóc thiếu niên buộc cao lên, thêm vào mạt ngạch đỏ tươi để cứu vớt vài phẩn anh khí. Sát điện hạ ngược lại cũng hiểu vì sao hắn làm vậy, âm thầm may mắn vì mình đụng trúng là Chước Ngọc Khanh chứ không phải người này.
Bằng không anh danh một đời của hắn liền khó giữ.