Inuyasha hẳn là xong rồi đi? Chết vì chính chiêu thức của mình, chỉ nghe thôi đã thấy đủ hay ho. Chưa kể nếu may mắn hơn, hắn thậm chí còn có thể lấy xuống cả tính mạng của Sesshomaru.
Ánh sáng đã hơi rút đi, để lộ ra mấy người Kagome nằm la liệt trên đất. Bọn họ tuy đứng ở phía sau, nhưng phạm vi tấn công của Phong Thương thật sự quá lớn. Đã cách xa đến như vậy mà vẫn có thể hất tung bọn họ.
Tuy lượng sát thương ở vùng ngoài không lớn, nhưng thân thể con người khó lòng chịu nổi tổn thương đột ngột như vậy. Kikyo ôm lấy vai trái đã có chút rách ra, không có máu nhưng vô cùng đau đớn. Thân thể này được đắp nặn từ đất hầm mộ, khả năng chống chịu vốn đã không cao.
Kanna vẻ mặt vô cảm ôm tấm gương đứng trước mặt Naraku. Kagura nhíu mày quan sát chòm sáng còn chưa rút đi ở trung tâm đòn đánh, dự cảm mãnh liệt dâng lên. Naraku cũng sâu sắc nhận ra yêu khí trong gió biến đổi, bản năng phòng bị đứng lên.
Trước hai tầm mắt trái ngược, ánh sáng chói mắt rút đi, để lộ ra bóng dáng màu trắng mờ nhạt chưa quá rõ nét. Có giọng nói vô cùng ôn hòa vang lên, trong lời nói còn mang theo tiếu ý khó có thể bỏ qua:
" Cư nhiên có kẻ dám thừa cơ rút củi đáy nồi....Thật sự không cần hỏi ý kiến ta sao? "
Mái tóc bạch kim lộng lẫy dần dần hiện ra, trải rộng trên đất, đánh sâu vào thị giác của tất cả mọi người.
Kagome cùng những người khác vô thức nín thở, hai mắt mở lớn. Mikazuki trong tay ôm lấy Hoa Kính, đôi mắt tím biếc nhàn nhạt chứa đựng lãnh khí mờ mịt: " Chư vị, vãn an."
Không ai đáp lại hắn ngoại trừ Inuyasha vui mừng hô nhỏ một tiếng:" Sama?"
Kagome rõ ràng thấy được người nọ hơi nghiêng đầu, trả lại cho thiếu niên một nụ cười từ ái. Trong lòng thiếu nữ đột nhiên cảm thấy hoảng hốt không thôi.
Người này là ai? Tại sao nhìn qua có vẻ thân thiết với Inuyasha như vậy? Kiếp trước rõ ràng không hề có chuyện này xảy ra, nếu vậy sự tồn tại của nữ nhân này là thế nào?
→_→ Ngươi lại bị gọi nữ nhân rồi kìa.
Mikazuki ←_← Cám ơn nhắc nhở. Phiền ngươi lượn đi hộ cái. ton ta xát muối vào mặt ngươi không?
So với Inuyasha vui mừng chào đón, phản ứng của Sesshomaru có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều. Mikazuki nén cười, hơi khom người hành lễ:" Điện hạ. Nhị điện hạ. "
Naraku cuối cùng cũng biết được cái bóng trắng hôm đó thuộc về người nào. Nhưng hơi thở nguy hiểm mà người nọ mang đến hiển nhiên khó lòng bỏ qua cho được. Tốc độ đáng sợ hắn thấy được hôm đó cũng không phải là thứ một yêu quái có thể làm đến, cho dù là Sesshomaru hay hắn cũng vậy. Bóng dáng để lại trong tầm nhìn của độc trùng có lẽ chỉ là do người nọ cố tình để lộ cho hắn mà thôi.
Giao chiến hẳn là có thể đi đến kết thúc rồi.
" Rút. " Naraku lạnh lẽo nói. Kagura cũng hiểu lúc này không phải thời điểm tốt để tính kế Naraku, nhanh chóng đưa cả ba lui lại. Một đàn độc trùng từ xa bay đến, che chắn cho bọn họ rút lui.
Ba người Mikazuki không định truy đuổi, chỉ nhìn bọn họ rời đi. Mãi cho đến khi đôi mắt tím biếc biến mất khỏi đường nhìn, Naraku mới dám âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt ấy thật đáng sợ. Cho dù người nọ đang cười rất ôn hòa, hắn vẫn có cảm giác bị ánh mắt theo dõi con mồi ấy khiến tâm thần khiếp đảm.
Inuyasha từ lúc nào lại có hậu thuẫn lớn như vậy? Còn có thể tránh được theo dõi của hắn. Nhưng với lực lượng kinh khủng như thế, e là người nọ vốn không cần tránh né tai mắt của hắn.
Kanna diện vô biểu tình ôm lấy tấm gương của mình, đột nhiên lên tiếng:
" Người đó, rất mạnh. "
Kagura khó hiểu nhìn nữ hài, nhíu mày:" Kanna? Sao chị lại nói như vậy? "
Nữ hài ánh mắt trống rỗng, một bàn tay lặp đi lặp lại vuốt ve mặt gương. Kagura theo đó nhìn sang, lại khiếp sợ hít một ngụm khí lạnh.
Tấm gương vốn hoàn hảo nay xuất hiện vết nứt tinh tế, từ trung tâm mặt gương lan ra khắp nơi.
Người nọ cư nhiên còn có khả năng hủy hoại gương của Kanna? Kagura đương nhiên không thể không sợ hãi. Rõ ràng nàng và Kanna vừa sinh ra không lâu, sức mạnh còn vô cùng lớn, là thời kỳ đỉnh phong khó mà chịu thua được, thế nhưng gương của Kanna vẫn bị đánh nứt?
Naraku nhìn thoáng qua vết nứt trên gương, ánh mắt ám trầm rũ mi không nói.
Xem ra hắn chọc phải phiền toái không thể tránh được. Con đường cứu nguy duy nhất lúc này e rằng không còn cách nào khác ngoài hấp thu linh hồn của Kagewaki. Kikyo đã trở lại, như vậy tên kia cũng không còn tác dụng nào nữa.
Chờ hắn đem linh hồn hấp thu xong, kế tiếp sẽ là Sesshomaru và bán yêu kia.
Trở về chiến trường vừa giải tán không lâu, Mikazuki chớp mắt vô tội nhìn Sesshomaru đang ngạo kiều đóng vai tượng đá. Sát điện hạ không định nói chuyện, hắn cũng cố ý không mở lời. Cũng may Inuyasha không phát hiện ra không khí quái dị giữa hai người, khẩn cấp đem mỗ gia trưởng kéo đến chỗ nhóm người Kagome. Shippo là yêu quái, chỉ một chốc sẽ tự khôi phục, nhưng nhóm Kagome đều là con người, không trụ lâu hơn được.
" Sama!" Thiếu niên hơi chút nóng vội đẩy đẩy Mikazuki đến bên bốn người: " Ngươi mau trị thương cho bọn họ. Bọn họ đều chỉ là nhân loại a!"
Mikazuki yên lặng đem câu nói sắp lên đến miệng nuốt trở về. Kỳ thật bọn họ thương chỉ là da thịt, nặng nhất cũng chỉ là vết nứt trên thân thể bùn đất của Kikyo thôi a.
Thấy thiếu niên còn muốn tiếp tục thúc giục, Mikazuki nheo mắt, vươn tay muốn khóa miệng hắn lại. Một bàn tay trắng nõn cân xứng nhẹ nhàng túm lấy cổ áo Inuyasha kéo về phía sau. Mikazuki chụp hụt, trong lòng âm thầm phiên bạch nhãn. Inuyasha chới với, luống cuống giữa chặt cổ áo:" Sesshomaru ngươi làm gì? Bọn họ còn chưa được chữa trị. "
Sát điện hạ mới mặc kệ hắn phản kháng, không nói một lời đem Inuyasha kéo đi mất.
Lâu rồi không giao thủ, ngươi đảm cũng phì lên a, còn dám trước mặt ta nhắc nữ nhân kia. Hôm nay không giáo huấn được ngươi ta liền không tên Sesshomaru nữa.
Mikazuki vẫy vẫy tay nhìn Inuyasha bị bắt đi, sau đó mới thong dong bắt tay vào chữa trị. Hắn ngoắc ngoắc tiểu hồ ly, đem một bình sứ trắng ném ra:" Mỗi người một viên, đừng để quá liều nga."
Bằng không chết rồi hắn không chịu trách nhiệm. Dược này đều là Ngạn Nhược U đưa hắn, chắc sẽ không xuất hiện sai lầm gì đi?
→_→ Ngươi thật có trách nhiệm, thân ái.
Vết thương của Kikyo và Sango dưới tay của hắn rất nhanh liền khép lại, không còn bất kỳ dấu vết nào chứng tỏ bọn họ vừa mới bị thương. Hai người họ chỉ là thoát lực còn chưa tỉnh. Kagome sau khi dùng dược cũng khỏe hơn nhiều, đã có thể ngồi dậy quan sát. Nàng trước đó được Miroku che chắn cho,chịu tổn thương không phải quá lớn. Suy đi nghĩ lại, Mikazuki quyết định trước xem cho vị pháp sư còn đang nằm dài trên đất.
Ấn tượng của hắn về pháp sư này kỳ thật rất đơn giản. Nếu có một ngày Miroku chết vì phiền toái, vậy chắc chắn phiền toái kia phải đến từ nữ nhân mà có.
Mikazuki khom người ngồi xuống, một tay cầm lấy cổ tay Miroku bắt mạch. Không chờ hắn phân biệt mạch tượng, cổ tay mảnh khảnh liền bị bắt lấy. Hắn theo bản năng cúi đầu, khuôn mặt tươi cười lấy lòng của Miroku lập tức hiện ra trước mắt.
" Vị tiểu thư mỹ lệ này, nàng có bằng lòng sinh cho ta một đứa con không? ".
".... "
"....."
Răng rắc một tiếng, Mikazuki diện vô biểu tình buông tay:" Xin lỗi, lỡ."
Miroku đau đến muốn ngất.
Kagome đầu óc ngưng trệ, trong lòng thầm hô không ổn. Nàng biết ngay con ma háo sắc kia sẽ đánh chủ ý lên người nọ mà.
Có điều nàng vẫn không thể hiểu được, kiếp này vì sao sẽ có một khuôn mặt xa lạ như vậy xuất hiện. Người này có phải nguyên nhân của tất cả những biến đổi từ trước đến nay hay không? Inuyasha với người này có quan hệ gì?
Có lẽ tầm mắt thiếu nữ quá nóng bỏng, Mikazuki đột nhiên quay đầu, một đôi mắt tràn ngập ý cười theo đó lọt vào mắt nàng.
Kagome trong chớp mắt cảm giác như rơi vào hầm băng vĩnh cửu. Thiếu nữ bừng tỉnh đổ một thân mồ hôi lạnh,hai mắt trợn tròn suýt kêu thành tiếng. Mikazuki nhanh tay đặt ngón trỏ lên môi, khóe miệng hơi cong lên, thanh âm nhẹ bẫng phiêu tán, lại không sót một chữ truyền vào tai thiếu nữ:
" Hiếu kỳ sẽ hại chết mèo nga, Higurashi tiểu thư. "
Kagome bên tai ong ong, đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí mỏng manh lại không dễ dàng bỏ qua,hơn nữa tựa hồ nhằm vào chính nàng. Chờ thiếu nữ phục hồi tinh thần, Mikazuki đã quay lưng lại, tiếp tục xem xét vết thương của Miroku.
Là ảo giác của nàng? Không đúng! Rõ ràng sát khí đó nhắm thẳng vào nàng. Mà nụ cười ôn hòa quỷ dị kia lại càng đáng sợ.
Lúc đó nàng chắc chắn thấy được tia sáng lạnh lẽo như sương tuyết trong đôi mắt tím biếc ấy không chút kiêng dè nhìn thẳng mình. Người nọ cười càng ôn hòa, Kagome lại càng cảm thấy đôi mắt người nọ tựa như ác ma theo dõi con mồi, ánh mắt cực kỳ kinh khủng. Đôi mắt ấy như u cốc Minh Giới tăm tối cắn nuốt linh hồn nàng, khơi gợi ra sợ hãi từ tận đáy lòng. Hơi thở đáng sợ bóp nghẹt suy nghĩ của nàng, khiến Kagome run sợ quay đầu không dám tiếp tục quan sát.
Nàng rất tin tưởng trực giác của mình, trước nay chưa hề sai một chút nào. Người kia thậm chí khiến nàng cảm thấy nguy hiểm còn nhiều gấp bội cảm giác Sesshomaru mang lại.
Inuyasha đi cùng người như vậy thật sự ổn sao? Nàng nhất định phải tìm cách gì đó.
Thiếu nữ quay lưng lại nên không phát hiện ra, ở phía sau Mikazuki ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, nụ cười bên môi cùng khí thế quanh người giống như biến thành băng hà vĩnh cửu.
Trong chớp mắt khi nãy, hắn quả thật đã có ý định khiến Kagome bốc hơi khỏi thế giới này. Bớt đi một Kagome không biết sẽ bớt được bao nhiêu phiền toái, nhưng chắc chắn sẽ không còn ai đủ gan nhảy ra phá hoại trật tự hắn đã thiết lập. Nhưng cuối cùng hắn vẫn là không có ra tay.
Kagome nếu chết đi rồi thì còn gì thú vị hơn nữa. Ít nhất muốn để nàng từ từ một người gặm nhấm nỗi đau tương tư trước đã, bằng không chẳng phải thật đáng tiếc sao?