Kagome ôm hòm thuốc ngồi dưới đất, bất đắc dĩ nhìn hắn, trên tay vẫn còn cầm nguyên bông băng và cồn sát trùng: " Ngươi thế nào ngốc như vậy? Bị đánh không biết hoàn thủ? Hắn rõ ràng đem ngươi làm bao cát a! Không cần luôn ngốc như vậy có được không? "
" Kagome, ngươi mặc kệ hắn nha! " Tiểu hồ ly bĩu môi giật giật tay áo thiếu nữ:" Tên ngốc Inuyasha làm sao có thể không ngốc đây? Không cần quan tâm đến hắn! "
Inuyasha tạc mao:" Xú hồ ly! Ngươi nói ai ngốc hả? Có giỏi ngươi ra đánh với hắn a?"
Shippo rụt đuôi, không dám nói thêm gì. Inuyasha bị hai người bọn họ chọc giận, không để ý đến Kagome khuyên nhủ, trực tiếp chạy đi đâu mất, dù Kagome có gọi thế nào cũng không chịu quay đầu.
Thiếu nữ vì loại tính tình này của hắn đau đầu không thôi:" Sao lại dễ giận dỗi như vậy? Ngươi lại không phải nữ nhân. "
→_→ Vậy ngươi là nam sao, thiếu nữ?
Từ từ, câu trên có gì đó sai thì phải....
Inuyasha đi bộ trong rừng, tức giận đá cây gỗ ven đường. Bản thân hắn ăn mệt ở chỗ Sesshomaru đã rất bứt rứt khó chịu, hai người kia còn chọc ngoáy hắn không ngừng. Hắn cũng là người a, cũng biết giận dỗi có được hay không.
Tức giận đánh mạnh vào một thân cây, hảo thiếu niên nghiến răng nghiến lợi ngồi xuống đất, dùng một que củi nhỏ chọc chọc mặt đất: " Sesshomaru! Đáng ghét! Sesshomaru! Đáng ghét! "
Lúc Mikazuki tìm thấy hắn chính là thấy được loại cảnh tượng này.
Mỗ cẩu cẩu đã khôi phục yêu lực rất nhanh liền bắt được khí tức hắn không chút che giấu. Inuyasha khịt khịt mũi, đôi mắt sáng lên nhìn về một gốc cây cách đó không xa:
" Sama? Ngươi đã đến rồi? "
Quả nhiên, từ sau thân cây có bóng người màu trắng chói mắt bước ra, nụ cười ôn nhu từ ái nhìn hắn:" Nhị điện hạ vẫn nhạy bén như vậy a... Đã lâu không gặp. "
Inuyasha rất nhanh lấy lại tinh thần, hào hứng đứng dậy chạy đến trước mặt hắn:" Mikazuki-sama! Việc của ngươi đều xong hết rồi? "
" Ân. " Người nọ cười nhẹ gật đầu " Đều xong hết rồi. Hiện tại ta có thể toàn tâm toàn ý quan sát nhị vị điện hạ trưởng thành nga."
Tiểu cẩu cẩu nhịn không được đỏ mặt một chút, nhưng rất nhanh lại nhận ra có chút không đúng. Trong ánh mắt tò mò của hắn, Jaken co đầu rút cổ bước ra khỏi sau lưng Mikazuki. Hồng y thiếu niên há to miệng kinh ngạc nhìn hắn:" Là ngươi a? Không phải ngươi đi cùng Sesshomaru sao? "
Jaken giận dỗi dường như ôm gậy không nhìn hắn. Inuyasha lại không chịu để yên cho hắn, hiếu kỳ chọc chọc:" Ngươi thế nào lại đi cùng sama? Hay là bị Sesshomaru vứt bỏ rồi nha?"
Đến nước này tiểu yêu quái cũng không nhịn được nữa, hung hăng dùng gậy gõ đầu hắn:" Không cho nói xấu Sesshomaru-sama! Ngươi nên biết ơn đi! Là ngài ấy thuận miệng bảo ta đến xem vết thương của ngươi! "
Chẳng qua hắn lén lút không được bao lâu liền bị Mikazuki tóm được kéo đi cùng.
Tiểu yêu quái lệ bôn. ~T_T~
Mikazuki không chút nào chột dạ nhún vai, trọng tâm chú ý lại rơi vào điểm khác:" Nga, nhị điện hạ cư nhiên không gọi ca ca nha... Là nguyên nhân gì khiến ngài thay đổi đâu? Vẫn là ngài đã không còn yêu thích điện hạ nữa? "
" Không có khả năng! " Inuyasha theo bản năng phản bác, mặt lại không có tiền đồ đỏ bừng. Mikazuki nhướng mày sờ cằm, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn hắn.
Có gian tình!
Nhưng mà nguyên nhân là gì đâu? Cũng không thể nào đột nhiên không nghĩ gọi ca ca nha! Hơn nữa Inuyasha rốt cuộc đã trải qua cái gì mà lại bước lên cùng con đường ngạo kiều của Sesshomaru như vậy?
Thấy Inuyasha đã sắp muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, Mikazuki mới chịu thu hồi ánh mắt nghiền ngẫm của mình, từ trong tay áo dài rộng lấy ra một bình sứ trắng đưa cho tiểu cẩu cẩu:" Nga, suýt nữa thì quên công việc chính. Nhị điện hạ, ngài ngồi xuống ta chữa trị vết thương cho. Sau này không nên để đổ máu vô ích như vậy! Nếu là điện hạ tìm đến giáo huấn ngài liền hung hăng ôm chân hắn cho ta!"
Inuyasha giật giật khóe miệng, không nói gì nhìn hắn. Mikazuki nháy mắt mấy cái, nghi hoặc nhìn Jaken.
Hắn nói gì sai sao?
→_→ Không! Ngươi nói đúng lắm! Ta có lời khen cho ngươi.
Jaken cũng câm nín nhìn hắn bằng ánh mắt bội phục.
Phỏng chừng chỉ có ngài mới dám nói ra câu đó.
Mikazuki:....Quá khen rồi.
Bỏ qua khúc chiết nho nhỏ khi nãy, Mikazuki tập trung vào băng bbó vết thương cho Inuyasha. Kỳ thực vết thương của tiểu cẩu cẩu chủ yếu là do yêu quái nhện gây ra, do Sesshomaru gây ra ngược lại chỉ có vài cái trên tay là chủ yếu. Còn lại đều chỉ là xây xát nhẹ không đáng kể. Mikazuki đau lòng bôi dược cho hắn xong, lại đem vài loại dược quý hiếm nghiền thành bột hòa cùng nước cốt Hóa linh yêu quả ép tiểu bán yêu uống xong mới chịu dừng lại. Jaken trong đó chỉ biết vã mồ hôi hột nhìn hắn ép buộc Inuyasha hơn nửa giờ.
Ta lạy a! Uống hết một nùi thứ như vậy có khi nào ngộ độc mà chết không?
Inuyasha thật vất vả thoát khỏi ma trảo của hắn, tự giác ngồi ngoan dưới gốc cây. Mikazuki thở dài, đột nhiên vươn tay đến trước mặt hắn. Hảo thiếu niên nhất thời tròn mắt nhìn, không hiểu gì gãi đầu.
Bổ đao thêm, là gãi bằng chân nga.
Mikazuki nghẹn họng trân trối nhìn hắn, có chút không biết nên nói gì:" Tâm Kính. "
Cùng là tiểu cẩu tại sao hắn chưa từng thấy loại động tác này trên người Sesshomaru ni? Có phải lỗi của di truyền không vậy?
Inuyasha vỡ lẽ, ngoan ngoãn đem tấm gương nhỏ từ trong ngọc bảo hộ lấy ra. Mikazuki đưa tay đón lấy, lát sau liền truyền đến tiếng hắn hấp khí thật sâu.
Hồng y thiếu niên chột dạ quay đầu.
Mikazuki đau lòng nhìn tấm gương sắp bị xước đến không ra hình dạng ban đầu:" Ai nha, gương của ta!"
Nhị điện hạ, ngài sao có thể không quý trọng nó như vậy a? Không nên lạm dụng kết giới của nó có được hay không!? Xước thành như vậy sau này ngài muốn nhìn điện hạ thế nào? Lấy cái gì để nhìn nữa nha?
Jaken len lén nhìn bộ dạng đau lòng của hắn, yên lặng đem câu nói đã đến bên miệng nuốt trở về.
Chỉ mới xước vài cái liền đau lòng như vậy, nếu ngài ấy thấy được tấm gương của Sesshomaru-sama...
Tiểu yêu quái cũng không dám nghĩ đến tràng cảnh kế tiếp, im lặng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Hắn vẫn là trang không biết gì thì hơn. Hắn còn muốn sống để đi theo Sesshomaru-sân a....
Vì tấm gương của Mikazuki điểm một ngọn nến....
Nếu Mikazuki mà biết suy nghĩ của Jaken, nhất định sẽ đem ếch xanh băm thành thịt làm bánh bao...
Các người hẳn là có thể tưởng tượng ra loại cảnh tượng kia rồi đi.