Tiếng hét thất thanh của Minas vang lên khiến trái tim của Gatrix chùng xuống. Chừng đó còn chưa đủ để giết hắn ta sao? Gatrix suy nghĩ thật nhanh, cố hết sức tàn lê bước về phía giọng nói phát ra. Ở đó, hắn thấy một tên pháp sư đầu tóc rối bù, nước mắt nước mũi ràn rụa, đang dùng tay trái ôm lấy vai phải - cả cánh tay phải của lão đã bị nổ tan nát không còn bất cứ một vết tích nào.
Gatrix nín thở, nhẹ nhàng tiến lại gần, lưỡi dao giơ cao. Hắn cần phải kết thúc Minas chỉ trong một đòn. Bất chợt gã pháp sư quay phắt lại nhìn hắn, hai mắt đỏ quành quạch, long sòng sọc lên như một con chó dại.
- Cầu phép!
Cơn sóng năng lượng đập thẳng vào lưỡi dao của hắn, hất tung Gatrix về phía sau. Cả người hắn tê mỏi, đau nhức trước cơn chấn động, một phần nữa là vì đêm nay hắn đã ép cơ thể hoạt động quá độ rồi. Hắn có thể nghe thấy từng tế bào trên người gào lên, biểu tình đòi nghỉ ngơi. Hai mắt của hắn nặng trịch, lúc nào cũng muốn díp lại.
Thôi nào, dù sao Vera cũng đã thoát đi rồi, mày còn cố làm gì nữa? Nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật sâu, thật dài không mộng mị đi! Giọng nói ma quỷ cứ văng vẳng khắp tâm trí hắn, khuyến khích hắn từ bỏ. Và điều đáng chết là, trong những giây phút kiệt quệ nhất, không phải ai cũng có đủ bản lĩnh để kháng cự lại chúng.
Cho dù là Gatrix!
...
Minas làu bàu gì đó, nước dãi của lão văng tung tóe khắp nơi mỗi khi lão rú lên. Thế rồi lão lấy ra một cục thịt - nó vẫn sống, và đang đập liên hồi. Những mạch máu trên nó căng phồng xẹp đi một cách kì dị, như thể đấy là một trái tim vậy!
- Là chúng mày ép tao! Là chúng mày ép tao!
Lão hét lớn, rồi đặt miếng thịt đó vào chỗ đứt trên vai phải. Ngay lập tức, mạch máu trên miếng thịt lan ra, bám dính lấy người lão, nuốt chửng lấy máu thịt của lão. Minas gào lên đầy đau đớn, quỳ thụp xuống mặt đất khi cơ thể mình dần dần bị đồng hóa.
Từ chỗ vai phải của lão, một cánh tay mới toanh mọc ra, nhưng nó không giống cánh tay của người bình thường, mà mang theo màu tím, giống như thể được tạo nên từ vô số những xúc tu tua tủa vậy. Và trên cánh tay đó mọc rất nhiều con mắt, liếc ngang ngó dọc trông vô cùng kinh tởm!
- Hệch hệch hệch ha ha ha ha!
Minas cười lên man dại giữa màn đêm, giơ cao cánh tay ma quỷ mới của mình, xòe bóp xòe bóp một vài lần cho quen thuộc. Lão co cánh tay quỷ lại, đấm một phát thật lực vào vách tường. Ngay lập tức ngôi nhà cạnh lão thủng luôn một mảng lớn, giống như vừa bị đạn pháo bắn vào vậy!
- Ha ha ha! Sức mạnh này thật tuyệt vời!
Nếu như lúc này có ai ở đây, sẽ thấy những thớ thịt từ hạt giống ma quỷ đang lan dần khắp người Minas, biến lão thành một thứ sinh vật phi nhân loại. Có lẽ biết rằng thời gian của mình không còn nhiều, nên Minas quyết tâm phải trả thù bằng được kẻ đã hại lão đến mức này! Lão vung tay, đập tan hết đất đá đang chắn trước mặt!
- Mày trốn đâu rồi? Con ranh! Hôm nay mày phải chết!
Lão loạng choạng mò về phía trước, vừa đi vừa chửi bới. Trong cái tâm trí mơ hồ của Minas, lão chỉ còn nhớ được mang máng Gatrix đã bay về phía này thôi.
- À mày đây rồi!
Minas cười khà khà, tiện tay bẻ lấy một thanh sắt nhô lên gần lão. Thân hình đồ sộ của lão dần dần tiến lại gần Gatrix lúc này đang nằm mê man bất tỉnh. Chỉ mới vài chục bước chân thôi nhưng miếng thịt đó đã cắn nuốt phần lớn cơ thể của lão pháp sư rồi. Nếu như không phải là bởi vì đầu Minas vẫn còn chưa bị đồng hóa thì thật khó có thể tin được tên khổng lồ màu tím này lại từng là một pháp sư gầy gò tong teo.
- Chết đi!
Minas rú lên tiếng người cuối cùng, trước khi đâm lút cả thanh sắt vào ngực Gatrix! Lực đâm của nó mạnh tới nỗi thanh sắt còn xuyên thủng cả mặt đất, ghim cứng Gatrix lại. Và đó cũng là thời khắc chấp niệm của Minas tan biến, để miếng thịt quái vật đồng hóa hoàn toàn. Đầu của nó to dần, mà đúng hơn phải là căng phồng lên, trở thành một hình thù vô cùng gớm ghiếc đủ sức dọa trẻ con đái ra quần nếu nhìn thấy. Đột nhiên nó ngẩng cao đầu, gầm lên đau đớn, sau đó lao hùng hục về một phía.
Đó là chỗ những đội trưởng còn sống đang săn giết Mặt Nạ!
...
Shundas, Thans và Hank đang đứng cạnh xác của Mặt Nạ. Trên người bọn họ đâu đâu cũng có vết thương, nhưng lần này thì họ đã thật sự đánh gục được nó. Hank cầm chiếc mặt nạ lúc này đã vỡ làm đôi lên, ngắm nghía.
- Thật không thể nào hiểu được cơ chế của thứ này! Đúng là lũ pháp sư khốn kiếp, luôn luôn chế tạo ra những thứ gây họa cho thế gian.
Ông ta nhổ toẹt một bãi nước bọt pha sắc đỏ xuống đất đầy khinh miệt.
- Không biết cô bạn nhỏ của chúng ta làm ăn thế nào rồi nhỉ?
- Ừm, không thấy có động tĩnh gì! Chẳng phải lời đồn thường nói khi hai pháp sư đấu nhau là trời long đất lở sao?
Bất chợt họ nghe thấy một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía đằng xa. Là những người mạo hiểm có nhiều năm kinh nghiệm, chỉ dựa vào tiếng rống, họ cũng có thể ước chừng được thể trạng và sức mạnh của loài sinh vật lạ này.
- Cẩn thận, có gì đó đang chạy về phía này!
Shundas giơ tay ra hiệu cho hai đội trưởng. Thực ra cũng chẳng cần tới ông ta cảnh báo, bởi nhìn vào đống bụi mù đổ nát của những căn nhà sụp xuống, là có thể biết được có một thứ kích thước rất lớn và rất mạnh mẽ, đang dùng một cách vô cùng bạo lực để chạy lại phía họ.
- Tất cả tránh ra!
Không rõ ai hô lên, song cả ba người rất ăn ý nhảy về ba hướng khác nhau. Vài giây tiếp theo, một khối thịt khổng lồ màu tím rơi từ trên không xuống như một quả đại bác, tạo nên một vệt sóng trắng lan tỏa ra xung quanh, ép cho ba vị đấu sĩ phải ôm ngực phun máu tươi.
- Nó... là cái quái gì vậy?
Thans thì thào, run lẩy bẩy trước sinh vật đồ sộ trước mặt. Toàn thân nó cao và to phải gấp đôi bọn họ, lực lưỡng vô cùng, mang theo màu tím mà nếu nhìn kĩ thì thực chất là do hằng hà vô số những sợi xúc tu đan chặt vào nhau tạo nên cơ thể đó. Con quái vật nhìn một lượt cả ba người, rồi tập trung vào Hank, chính xác hơn là mảnh vỡ chiếc mặt nạ Hank cầm trên tay. Nó há miệng, rống lên.
- Graooooooo!
- Chạy đi!
Hank hét lớn, xoay người cắm đầu chạy. Tuy con quái vật trông ù lì to xác, nhưng so với tốc độ của ba đấu sĩ vốn kiệt quệ và bị thương thì nó dư sức đuổi kịp Hank. Minas đưa tay túm lấy đầu của Hank, bẻ cạch một cái nhẹ nhàng như người ta ngắt trái nho vậy! Sau đó nó bắt đầu... nhai ngấu nghiến xác của Hank!
Thans và Shundas tái mặt, nhìn nhau đầy hoảng sợ. Bị giết đối với dân nhảy múa trên đầu lưỡi dao như họ không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng nếu như bị ăn tươi nuốt sống thế này thì chắc chắn không ai nguyện ý. Vậy nên không cần nói thêm một lời nào, bọn họ lập tức rút lui, trong bụng thầm hi vọng con quái vật này sẽ truy đuổi người kia.
...
Lòng Vera gấp như đang bị lửa đốt! Sau khi nghỉ ngơi vài phút, thể lực của cô đã quay trở lại, nhưng còn phép thuật thì... chí ít cô cũng vẫn còn thể thuật phải không nào? Vera thầm nghĩ. Lúc này cô đang quay trở lại trạng thái Succubus nguyên bản, với đôi cánh dơi sải rộng trên bầu trời đêm sặc mùi khói lửa và nóng rực!
Cô chao liệng qua từng khu vực trong thị trấn, tìm kiếm một hình bóng quen thuộc. Nếu như lúc này Gatrix ở đây, hắn sẽ vỗ đùi và khen cô có đôi mắt giống một loài chim săn mồi trên thế giới nào đó, song giờ chỉ cần nghe được tiếng Gatrix thôi cũng là một món quà quá xa xỉ với Vera!
- Làm ơn! Làm ơn đừng xảy ra chuyện!
Vera thì thào trong làn nước mắt, tiếp tục bay vút qua các mái nhà, cẩn thận tìm kiếm từng ngóc ngách có thể. Cô nhìn thấy một con quái vật khổng lồ màu tím trông rất đáng sợ đang truy đuổi ai đó phía dưới kia, bỏ lại sau lưng một vệt đổ nát dài bất tận.
Đứng từ góc độ trên cao, Vera có thể thấy rõ nơi khởi nguồn của nó, và lòng cô chợt nổi lên một linh cảm không lành! Cô bỏ mặc tất cả những dấu vết khác, phóng thẳng về nơi bắt đầu của con quái vật.
Và rồi cô thấy một thanh sắt, đâm xuyên lên thân ảnh nhỏ bé thân thuộc, trùm kín trong một bộ áo choàng xám đầy bụi và tro!
- Không... không... không!
Vera bước lại, lẩm bẩm phủ nhận sự thực trước mặt. Cô run rẩy chạm vào xác Gatrix, rồi giật bắn lại như dính điện! Sau đó, như đã phát cuồng, Vera nhào tới, hất phăng chiếc mũ trùm đầu của Gatrix ra. Dưới lớp mũ, gương mặt Gatrix bình thản và nhẹ nhõm, tựa như chỉ đang trải qua một giấc ngủ thôi vậy! Có lẽ, sau tất cả, hắn chỉ muốn một giấc ngủ thật dài, không mộng mị như thế này thôi!
- Không! Khốn nạn! Tỉnh dậy!
Vera vung tay nện vào người Gatrix đầy ai oán. Nước mắt cô trào ra, thấm ướt đẫm cả vạt áo choàng trước ngực con Goblin.
- Không! Anh đã hứa rồi mà! Làm ơn...! Dậy đi! Anh đang đùa tôi thôi đúng không? Anh hứa sẽ chăm sóc em cả đời cơ mà! Dậy đi thằng khốn này!
Vera nức nở, thỉnh thoảng lại gào lên đầy tuyệt vọng.
- Cái thứ này... là cái thứ này đúng không? Để em rút nó ra, anh cố chịu nhé!
Vera bỗng dưng cười cợt với cái xác, đứng dậy và túm lấy thanh sắt đang xỏ xuyên qua ngực Gatrix. Cô rút nó ra, khiến cho máu bắn tung tóe, văng cả lên mặt cô.
- Ôi không không! Phải cầm máu! Cầm máu bằng gì bây giờ?
Vera tiếp tục nói sảng, đưa tay giữ rịt lấy vết thủng trên ngực Gatrix một cách vụng về. Rồi như không biết phải làm thế nào, cô bế Gatrix lên như bế một đứa bé, ôm hắn vào lòng.
- Không sao đâu! Anh mệt lắm phải không! Lần này hãy để em chăm sóc anh!