Tất nhiên nếu như thật sự cần thiết thì hai người bọn họ cũng có thể cung cấp sức chiến đấu, chỉ có điều chúng chắc chỉ được vài phần so với chiến lực thực sự của họ thôi!
Cyrax lạnh lùng nhìn những con mắt vàng lợt và trắng dã đang điên cuồng chui lên từ dưới lớp bùn lắng, lao hùng hục về phía con cá sấu cổ dài. Nếu như chúng biết thân biết phận, tìm kiếm một miếng ăn thì gã sẽ không động tới chúng làm gì.
Nhưng nếu như có những con nghĩ rằng có thể kiếm một bữa hời hơn, ví dụ như con lươn điện này chẳng hạn!
Cyrax tách khỏi đội, hướng về phía con lươn. Trên người nó vẫn đang lấp lóe ra những ánh chớp, chờ đợi cơ hội đánh tê liệt những miếng ăn thơm ngon trước mặt. Khi Cyrax đã bơi lại đủ gần, một tia sáng đột ngột phóng ra từ người con lượn, nện thẳng lên người gã!
Cơ bắp toàn thân Cyrax căng phồng lên, đỏ lựng như thể đang vận động quá sức. Tia chớp trong môi trường nước nhiều tạp chất đã được khuếch đại sức mạnh lên nhiều lần, và nếu như nó đập trúng Vera thì hẳn là cô nàng sẽ ngất ngay lập tức! Nhưng đối thủ của nó là Cyrax, động cơ hình người Cyrax!
Gã rùng mình nhẹ một cái, và những tia điện nổ lách tách quanh người gã cũng bị chấn tan hết đi! Không chỉ vậy, với lượng điện nhỏ nhoi đó, nó chỉ khiến tế bào trên người Cyrax càng thêm thức tỉnh, tiến vào giai đoạn sinh động. Cyrax nhắm mắt, và khi mở mắt ra, trong mắt gã đã chỉ còn ngập tràn một màu bóng tối thăm thẳm!
Cyrax lướt trong màn nước, bắn về phía con lươn như một viên đạn. Con quái vật rất ngạc nhiên khi thấy con mồi chẳng có chút hề hấn nào trước đòn tấn công của mình, nhưng bản năng dã thú đã thôi thúc nó xông lên.
Con lươn lách người né được đợt xung phong của Cyrax, và dùng thân thể dài ngoằng của nó quấn thật chặt Cyrax. Cùng với đó, điện tích trên người nó liên tục phóng ra, đánh thẳng vào cơ thể của Cyrax. Không có con mồi nào trong ký ức của lươn điện có thể thoát được tổ hợp chiêu thức này!
Tất nhiên lí do một phần lớn cũng bởi là nó biết chọn mục tiêu nữa, chứ nó mà dám tấn công một sinh vật hùng mạnh như cá sấu cổ dài thì nó chỉ có chết!
Và "con mồi" này của nó vừa tự tay xé xác một sinh vật hùng mạnh như vậy, một mình!
Cyrax phồng mang trợn má, dùng sức đẩy thân thể của con lươn tách ra. Dưới tác dụng kích thích của con lươn, cơ thể của Cyrax càng thêm mạnh mẽ, và gã chỉ cần tốn rất ít thời gian là đã thoát được thế siết của con quái vật rồi!
Gã khổng lồ xoay ngược con dao trong tay lại, đâm mạnh xuống thân thể trơn nhẵn của con lươn. Bị đau, con lươn vùng vẫy cực mạnh, và hành động này chỉ càng khiến miệng vết thương của nó trở nên càng tệ hại hơn mà thôi!
Giống như cách người ta gọt vỏ một quả táo, con lươn càng quẫy mạnh, thì những mảng thịt bị lóc khỏi người nó càng nhiều! Cyrax như một nhạc trưởng sát nhân, điều chỉnh góc độ và nhịp độ đâm, cắt, chém của gã cho phù hợp với hành động của con lươn.
Cho tới khi con lươn ngừng vùng vẫy thì hai phần ba cơ thể nó đã chẳng còn một mẩu thịt nào rồi!
Cyrax túm vội lấy vài miếng thịt, sút những mảng thịt khác đi về phía sau, tránh khỏi con đường mà Gatrix và Vera đang bơi lúc nãy. Gã không chắc thứ thịt này có thể ăn không, nhưng nếu được thì rất tuyệt! Bọn họ cần phải bổ sung năng lượng sau thời gian di chuyển như vậy, nếu không những trận chiến kế tiếp sẽ khá là gian khổ.
Những con thú dữ lao tới tranh giành đồ ăn cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Chúng cắn xé, chiến đấu lẫn nhau để kiếm được cái bỏ bụng, và máu lại càng kích thích những con khác xung quanh. Vậy là chỉ trong chốc lát, vùng nước này đã biến thành một bãi chiến trường sôi òng ọc, máu nổi lên đỏ rực cả một mảng nước!
Cho tới khi bá chủ của vùng nước này xuất hiện!
Chỉ thấy một cặp mắt vàng nổ ra trong màn nước thăm thẳm! Thân thể của nó to ngang một tòa nhà trọ, và dài thì đủ để quấn quanh một con phố! Làn da của nó căng mọng, đen bóng, trơn mịn, tràn ngập một vẻ đẹp lực lưỡng kì dị! Chiếc lưỡi chẻ của nó thè ra thụt vào, khi đôi mắt tham lam của nó nhìn hau háu vào bữa tiệc đứng tươi rói trước mặt.
"Ma thú cấp cao!" Không ai bảo ai, nhưng trong lòng họ lập tức nhảy ra mấy chữ này! Dù rằng mục tiêu của con rắn nước không phải ba người, dù rằng bọn họ đã bơi cách nó khá xa, thế nhưng áp lực mà một ma thú cấp cao đem lại cũng đủ khiến trái tim của họ nhảy bang bang không thôi!
Trên tâm lý, Gatrix không sợ con rắn này. Vera và Cyrax có thể gặp chút gờn gợn, song để nói họ sợ tới vỡ mật thì tuyệt đối không thể! Vấn đề ở chỗ, uy áp của sinh vật cấp cao xuống cấp thấp được thể hiển qua sinh lý cơ thể, chứ không phải tâm lý của chủ thể.
Điều này cũng giống với khi một người bị cưỡng hiếp vậy! Tâm lý của họ có thể kháng cự, nhưng cơ thể thì lại thành thật và mềm yếu hơn rất nhiều!
Con rắn nước há chiếc miệng khổng lồ của nó ra - dễ nó phải to như một hang Goblin, rồi tợp một ngụm trước mặt! Máu tươi, thịt vụn lập tức tung tóe ra khắp đáy nước! Có vẻ như con mãng xà vẫn chưa thỏa mãn, khi nó lại tiếp tục ngoác miệng cắn một miếng nữa, và lần này thì bãi chiến trường đã teo đi một nửa rồi!
Những con vật còn sống lập tức bơi vội vàng đi, và cả ba người Gatrix cũng vậy! Tổ hợp của bọn họ có thể chặn đánh ma thú cấp trung, nhưng ma thú cấp cao thì không phải là lĩnh vực có thể nói đùa.
Nếu như cho Gatrix đầy đủ nguyên liệu và thời gian, thì dù chiến trường có là dưới nước đi chăng nữa, hắn cũng tự tin khẳng định có thể thu thập được con súc sinh này!
Có điều hiện tại bọn họ còn chưa hiểu rõ tình hình đã bị cuốn vào một trận chiến sinh tồn của tự nhiên rồi! Đội Tự Do cần phải thoát khỏi tình huống nguy hiểm này đã, sau đó là tìm chỗ đứng an toàn rồi mới có thể suy nghĩ tiếp những bước tiếp theo!
Một vài con thủy quái bơi hướng về phía họ, và đều bị Cyrax tiện tay giải quyết. Bọn họ cũng không cần nhiều thịt tới vậy, và không phải con quái vật nào cũng muốn tấn công cả đội. Nhưng cái chết của chúng sẽ khiến lũ quái vật phía sau dừng lại đánh chén, tạo thành một chướng ngại vật bảo vệ cả đội khỏi con rắn nước khi cần.
Ở địa hình đầm lầy thì nước thường không quá sâu rộng. Nếu như không phải bọn họ bị ném một cách đầy ác ý ra giữa mặt nước xa bờ, nơi con bá chủ đầm lầy đang nằm thì cả đội đã không tới mức chật vật như thế này.
Gatrix chỉ về một gốc cây khá cao lớn, ra hiệu cho cả đội hướng về phía đó. Hắn bám vào gốc cây, dùng thanh Hồng Trần để leo lên một cành gần nhất. Tiếp đó Gatrix lấy từ nhẫn không gian ra một sợi dây thừng, vòng nó qua một cành khác gần hắn, trông chắc khỏe hơn.
Con Goblin nhảy vọt từ cành này sang cành có sợi dây, mau chóng thắt nút buộc chặt.
Ở bên dưới, Vera đã nắm lấy đầu dây còn lại, bắt đầu leo lên. Và sau cùng là Cyrax, cũng học theo Gatrix, găm dao vào gốc cây để thoát khỏi mặt nước.
Trong lúc hai thành viên còn lại đang bạn bịu tiến lên, thì Gatrix cũng không ngồi yên. Hắn ngẩng đầu lên, leo thoăn thoắt về phía ngọn cây, tìm xem có những thứ nguy hiểm nào đang ẩn giấu bên trong tán cây màu đỏ sậm kia không.
Và Vera với Cyrax thấy một số sinh vật kêu ré lên thảm thiết, rơi rụng như mưa khỏi ngọn cây phía trên đầu bọn họ. Nếu như Cyrax có thể đảm nhiệm vai trò chủ công trong tình thế ban nãy, thì hiện tại Gatrix mới là vai chính!
Sự linh hoạt của Gatrix cùng với đặc thù chiến trường rất dễ bị đánh rơi, cho phép Gatrix có thể chiến thắng những đối thủ cùng cấp, thậm chí là ngang cấp mà không tốn quá nhiều công sức.
Vera ngồi trên ngọn cây, thở phì phò. Cô nhìn vào khối thịt to ngang người Cyrax đang được gã ôm ở một bên hông.
- Đó là cái gì vậy?
- Thịt của con lươn ban nãy! Anh thử mang theo một khối xem sao, nếu như ăn được thì chúng ta cũng có thể tạm đổi vị.
Bỗng nhiên có một vật cưng cứng rơi đánh cốp xuống đầu Vera! Nó không quá nặng để khiến cô phải đau đớn, nhưng cũng đủ để thu hút sự chú ý của hai bọn họ. Phía trên kia, Gatrix đang ngồi chồm hỗm trên một cành cây, vẫy vẫy tay ra hiệu cho họ đi lên. Không chỉ thế, con Goblin còn ra dấu cho họ phải hết sức giữ im lặng!
Dù trong bụng đầy khó hiểu, song cả Vera lẫn Cyrax đều làm theo lời Gatrix. Cyrax thì có con dao, còn với Vera thì cô nàng tạo ra mười ngọn lửa nhỏ bao quanh mười đầu ngón tay. Nơi nào Vera chạm vào, lửa sẽ lập tức thiêu cháy vùng gỗ ở đó, giống như dao nóng ấn vào bơ vậy.
Do đó Vera có thể dễ dàng leo lên ngọn cây, bỏ lại phía sau là từng lỗ thủng xếp thành một hình cong đầy quy tắc!
Ở phía trên này, Gatrix đã dọn sạch tất cả những mối nguy hiểm. Hắn cũng bẻ hết những cành non ở trên cùng, thành ra khi Vera và Cyrax leo lên đến ngọn, cả hai đã rất bất ngờ! Giống như thể bọn họ đang đứng trong một cái bát, với thành bát làm từ cành cây và lá vậy!
Phần gỗ khô mà Gatrix chặt đi để dọn chỗ đang được Gatrix vun vào chính giữa để đốt. Khói sẽ xua đuổi rất nhiều thứ bọn họ không mong muốn đi trong một môi trường đầy thù địch như thế này. Hơn thế nữa, việc cây bị cháy cũng chẳng phải là điều hiếm lạ gì với những sinh vật ở nơi đây!