Cảm giác đau tức ngực do vận động kịch liệt như muốn cháy xé buồng phổi của cô. Vera thở hồng hộc. Máu và mồ hôi của cô trộn lẫn vào nhau, nhỏ tong tỏng xuống mặt đất, nhuộm đen nơi chúng va vào. Sớm thôi, lũ động vật ăn xác sẽ mò tới nơi này và dọn sạch những gì còn sót lại.
Vera nhìn xuống những cái xác. Tất cả đều chết vì bị đánh đập quá mức. Khi lũ cướp tưởng rằng ở dưới ngựa là an toàn, chúng không biết rằng chúng đã đặt mình xuống tầm đá của Vera. Và không một ai có thể khắc sâu những cú đá chết chóc hơn cô!
- Làm ơn tha cho tôi! Làm ơn! Tôi còn mẹ già, con nhỏ...
Gã thủ lĩnh đó chưa bao giờ kết thúc được câu nói. Một cú đá lăng gót xoay người đã đập nát sọ của hắn, và nó do chính cô tự tay thực hiện.
Đến lúc này, khi trái tim cô đã thôi bang bang, khi bầu máu nóng đã nguội, thì Vera mới thật sự nhận thức được cô đã làm điều gì. Cô run run đưa tay lên, nhìn hai bàn tay be bét máu. Máu của những kẻ cô đã hành hạ tới chết, và cả máu của chính bản thân cô!
Hai chiếc tay gấu chỉ làm từ nguyên liệu thông thường, nào có thể chiến đấu mà không chút tổn hại gì. Chúng đã vỡ từ thời điểm cô đánh gục tên cướp thứ ba rồi. Những cú đấm về sau của Vera chính là thịt chạm thịt, xương va vào xương.
Theo những gì Gatrix đã dạy cô, thì khi Vera tung một lực lên một vật, cô cũng sẽ phải gánh chịu phản lực tương đương.
Đó là một câu nói có hai nghĩa!
Vera quỳ mọp xuống, nôn thốc nôn tháo mọi thứ ra khỏi dạ dày. Và ở tư thế này, cô lại càng nhìn được sát hơn nữa biểu cảm của lũ cướp. Mắt chúng mở lớn, nhìn trừng trừng, vừa căm hận, vừa quyến luyến, lại có cả sợ hãi.
- Ọe!
Nó chỉ khiến Vera muốn phun ra nhiều hơn!
Một bàn tay đặt lên lưng Vera. Nó nhỏ nhắn, nhưng đem lại cho Vera cảm giác an tâm kì lạ.
- Khá hơn chút nào chưa?
- Hức hức!
Vera khóc tức tưởi, khi cảm giác ghê tởm, hối hận ùa tới. Cô nhào vào lòng Gatrix, oe oe lên như một đứa trẻ.
- Không sao đâu! Mọi thứ kết thúc rồi. Những gì em đã làm, em sẽ không thể nào hoàn nguyên lại được nữa. Vậy nên hoặc là em kiên cường lên, vượt qua nó, và thay đổi thực tại. Hoặc tâm trí em tan vỡ, và Vera mà anh yêu quý sẽ không còn nữa!
Vera cắn chặt răng, cố gắng không phát thành tiếng, nhưng những tiếng nức nở vẫn quanh quẩn đâu đó trong cổ họng cô.
- Em không muốn có ai đó nhìn thấy đống bầy nhầy này đúng không? Vậy thì hãy đốt sạch chúng đi!
- Cái gì?
Vera không thể tin được vào mắt mình! Gatrix muốn cô làm gì cơ?
- Anh muốn em tự tay dọn dẹp những thứ em đã bày ra. Làm đi!
Nói xong, Gatrix đứng dậy, cúi xuống nhìn Vera. Bộ dạng thảm hại, bàng hoàng, yếu đuối của cô có thể làm mủi lòng bất cứ gã đàn ông nào, nhưng không phải Gatrix!
- Em... không thể!
- Vậy thì em sẽ đặt chúng ta vào một tình thế khó khăn! Những người đến sau có thể phát hiện ra những cái xác, bởi lũ động vật chưa kịp giải quyết. Họ sẽ biết được về em, về bí mật của chúng ta, rồi cả hai chúng ta sẽ được giáo hội mời lên giàn thiêu. Em muốn thấy kết cục đó sao?
- Em... không...
Gatrix túm lấy hai vai của Vera, lắc dữ dội.
- Không cái gì mà không! Ngưng làm một tiểu thư đỏng đảnh và chấp nhận sự thật đi! Chính em là người đã đòi giết người, thì giờ phải làm cho tới cùng!
Vera bị Gatrix lắc lắc như một con rối đứt dây. Cô quát lớn, tát cho Gatrix một cái.
- Anh cút ra!
Tiếng chát khô khốc vang lên, khi bàn tay của Vera vả thẳng vào mặt con Goblin. Lực đánh mạnh tới nỗi Gatrix bị đánh bay đi sang một bên, máu phun cả ra từ dưới lớp áo choàng.
Vera chết điếng người trước hành động của mình. Cô chỉ phản xạ... Bàn tay của Vera khựng lại giữa không trung, run run như vừa tự tay đập vỡ một thứ gì đó.
- Gatrix!
Vera hét lên, bò một cách đầy vụng về ra chỗ Gatrix đang nằm. Con Goblin không hề động đậy chút nào, giống như thể cái tát vừa rồi đã khiến nó ngất đi vậy!
- Làm ơn... đừng làm vậy... Gatrix!
Vera mếu máo, lật đật ôm Gatrix vào lòng. Cô kéo chiếc mũ trùm của hắn ra, chỉ để thấy một bên mặt Gatrix giờ sưng phồng lên, phù thũng một mảng. Mắt trái của Gatrix không có cách nào mở ra được, khi vết sưng đã chèn lên mắt của hắn.
Ấy vậy mà Gatrix vẫn gắng mỉm cười. Mép phải của hắn khẽ nhếch lên, thì thầm nhỏ nhẹ.
- Khá hơn chút nào chưa?
Vera giật mình. Cô chợt nhận ra cảm giác ghê tởm ban nãy đã trôi tuột đi đâu mất, thay vào đó chỉ còn là cơn đau đớn như muốn xé rách trái tim cô ra mà thôi! Nước mắt rơi lã chã ra từ gương mặt xinh đẹp như ác ma địa ngục của Vera.
- Anh là đồ ngốc! Sao anh lại phải làm thế chứ!
- Bởi vì anh không muốn em phải chịu đựng!
Gatrix đặt bàn tay lên tay Vera, nhìn vào mắt cô. Hắn không cần nói bất cứ lời nào, nhưng Vera cũng hiểu hết tâm ý của hắn. Đồ ngốc! Đại ngu ngốc! Gatrix đã cố gắng để bảo vệ cô khỏi cảm giác này, và cho tới khi cô khăng khăng muốn trải nghiệm nó, cũng chính hắn là người kéo cô khỏi vũng lầy đấy.
Giờ thì Vera không còn quá căm ghét cảm giác khi giết người nữa. Ký ức đó đã bị một cơn đau còn lớn hơn thế áp chế, khi Vera tự tay đánh trọng thương Gatrix.
Con Goblin đưa bàn tay lên gần má trái. Một thứ ánh sáng vàng vàng, dìu dịu tỏa ra bàn tay hắn, chiếu rọi lên vết thương. Phép thuật hồi phục của Gatrix chỉ là phép sơ cấp, thế nên nó sẽ cần rất nhiều thời gian để chữa khỏi toàn bộ.
Phía sau lưng họ, Cyrax vẫn đứng ngây ra như một pho tượng. Trong lúc màn kịch lâm ly bi đát diễn ra thì gã đã xếp chồng những chiếc xác lên nhau, thu dọn chiến trường, và chờ đợi Vera thực hiện phần việc của mình.
- Lát nữa nếu con bé có làm gì quá khích, thì tôi muốn cậu đứng im, được chứ?
Câu nói của Gatrix lúc nãy vang lên trong đầu Cyrax. Gã thở dài, nhìn về phía Vera, trong mắt không giấu nổi sự ghen tị nhè nhẹ.
Nếu như năm xưa, gã cũng có một người tới để an ủi như thế này!
...
Trận chiến và phần thu dọn sau đó ngốn của họ khá nhiều thời gian, thế nên cả ba không thể không tìm một chỗ cắm trại cách chiến trường không xa. Cyrax nhanh chóng nhóm một ngọn lửa trại, rồi đun lên một thứ nước canh cô đặc mà Gatrix đã nấu sẵn.
Bữa tối đó của họ do chuẩn bị vội vàng, cộng với việc nhân viên hậu cần đang bị thương, thế nên nó khá đơn sơ. Chỉ có súp nóng, bánh mỳ, thịt phơi khô và một bịch rượu nho cho dễ nuốt.
Với người mạo hiểm, thì việc bảo quản lương thực cho những chuyến đi dài ngày là việc khó nhất! Bọn họ không thể nào sở hữu được những chiếc nhẫn không gian đắt đỏ, thế nên việc có được một món ăn tươi là điều bất khả thi.
Trên thực tế, Cyrax cũng đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Gatrix cô đặc một nồi nước dùng cực lớn rồi đổ vào những chiếc lọ thủy tinh bịt kín.
Bảo đảm được đồ ăn không hỏng là một điều không hề đơn giản, thế nên những người mạo hiểm bắt buộc phải mang theo hai thứ có khả năng để được rất lâu, đó là bánh mỳ tẩm mật ong cùng rượu vang.
Mật ong và rượu có tính sát khuẩn tốt, sẽ giúp cho đồ ăn và đồ uống khó bị ôi thiu. Thịt phơi khô cũng dựa trên nguyên lý này, khi nó không còn đủ nước để các loại khuẩn có thể sinh tồn, qua đó kéo dài thời gian bảo quản thịt.
Chỉ có điều ngày nào cũng phải nhai thứ thịt khô cứng ngắc, bánh mỳ thì ngòn ngọt lờ lợ, và uống thứ rượu chua chua không phải là một trải nghiệm thú vị gì cho cam. Người mạo hiểm không phải không thể mang những loại rượu khác. Rõ ràng rượu mạnh còn có tính sát khuẩn tốt hơn nhiều so với thứ nước trái cây lên men đúng không?
Thế nhưng nếu như phải chiến đấu mà đầu óc đang quay cuồng thì thật là tồi tệ! Rượu mạnh theo tiêu chuẩn của đấu sĩ không phải là thứ rượu mà người thường hay uống. Chúng không đủ để khiến thể chất mạnh mẽ của họ say được. Rượu mạnh của đấu sĩ là thứ rượu được chưng cất đặc biệt, đủ để khiến cho đấu sĩ cũng phải say.
Có điều giá của chúng chẳng rẻ một chút nào, bởi công nghệ đó đến từ những người Lùn! Còn với rượu thường, thì đấu sĩ uống chẳng khác gì nước lọc. Nếu như vậy thì hiển nhiên họ sẽ chọn thứ rượu rẻ tiền nhất có thể để uống giải khát. Và còn gì rẻ hơn là rượu trái cây lên men đúng không?
- Anh không sao chứ?
Vera sốt sắng hỏi Gatrix. Trải qua một buổi chiều kết hợp giữa uống, xoa thuốc cùng phép thuật, vết sưng trên má Gatrix đã tiêu bớt kha khá. Như đã nói, phép thuật sơ cấp bản thân nó không có giá trị. Vậy nhưng nếu kết hợp nhiều thứ lại với nhau, với xúc tác là phép thuật, thì hiệu quả đạt được sẽ cao hơn lý thuyết rất nhiều.
- Anh ư? Thế này nhằm nhò gì! Vấn đề là em kia kìa!
Cuối cùng thì Vera vẫn là người tự tay đốt những cái xác ra tro. Mặc dù cô đã cướp đi một bữa đại tiệc của động vật, nhưng tro của những cái xác này sẽ làm đất nơi đây trở nên tươi tốt hơn, và về cơ bản thì vẫn là một chuỗi sinh thái tuần hoàn khép kín.
- Em... cho em một đêm để suy nghĩ vẩn vơ, được không anh?
Vera nài nỉ. Gatrix thấy vậy liền gật đầu.
- Đêm nay Vera sẽ gác! Ngủ sớm đi Cyrax, chúng ta còn cả một cuộc hành trình dài trước mặt đấy!
Và thế là Gatrix và Cyrax kéo chăn, rúc người trong chiếc túi con nhộng mà Gatrix đã may sẵn từ trước. Chỉ còn Vera là ngồi bần thần nhìn ngọn lửa nhảy múa trong đêm. Đầy cô độc!