Gatrix cầm một khúc gỗ lên, lắc lắc bên trong gương. Khúc gỗ này vẫn lơ lửng bên trên chiếc gương, chỉ có hắn và Taara là vô hình mà thôi!
- Hừm, tôi tự hỏi, có phải chăng chúng ta đang vô hình không nhỉ?
Taara đưa ra ý kiến.
- Cũng có thể! Căn bản chúng ta chưa gặp bất cứ sinh vật thiện lành nào khác, nên không có điểm tham chiếu! Mà căn phòng bí ẩn này tồn tại chỉ để chứa chiếc gương này, chứng tỏ nó không phải là dạng vừa đâu!
Gatrix gãi gãi đầu. Hắn tìm cách nhấc chiếc gương lên, song có vẻ như nó đã bị dính chặt vào tương rồi. Gatrix bèn chỉ vào chiếc gương.
- Cô thử dùng búa đập nát nó xem?
- Hả?
- Cứ làm theo lời tôi đi! Nãy giờ tôi đã lừa cô lần nào chưa?
Taara dù rất muốn cãi lại, song rõ ràng là mỗi hành động của người bạn này đều có lý do riêng cả, thế nên cô quyết định tiếp tục tin tưởng Gatrix. Cô nhấc chiếc búa lên, dùng hết sức bình sinh vụt ngang một phát, thẳng vào bề mặt chiếc gương.
Cú đập mạnh tới nỗi Gatrix cảm thấy ê hết cả tai! Đấy là hắn đã phải há thật to miệng, đồng thời đưa hai tay lên che tai để bớt bị ảnh hưởng rồi đó. Chưa kể tới lớp không khí chấn động bao xung quanh Gatrix cũng hấp thụ phần nào âm thanh bùng nổ ra từ chiếc gương, khá giống với lúc hắn chặn lại đòn sóng âm thanh của Mặt Nạ.
Gatrix nhìn thử về phía Taara. Cô nàng giờ xụi lơ, tì cả người lên cán chiếc búa, còn đầu búa thì chống xuống đất. Có vẻ như cô nàng lại ngất, hay thậm chí là chết tiếp rồi không chừng! Về phần chiếc gương, nó vẫn sáng loáng, lành lặn như thể chưa hề phải chịu tác động nào vậy!
Nhìn đến đây, lại kết hợp với những hình ảnh ẩn dụ trên các bức tranh ở hành lang, Gatrix đi tới một giả thiết. Có vẻ như chiếc gương này cũng là vật kết nối đến một thế giới song song nào đó, nơi chứa đựng bóng đen sợ hãi.
Vì nhiều cơ duyên trùng hợp, mà căn phòng này xuất hiện được ở thế giới Shazam. Bóng đen chui ra, bắt đầu lộng hoành khắp nơi. Gatrix tự hỏi liệu vết đen trên ngực Shazam có phải là do bóng đen sợ hãi gây ra không nữa?
- Hừmmmm! Để xem nào!
Gatrix quay lại hành lang, nhấc bức tranh màu đen xuống, hoàn toàn không sợ liệu sẽ có một thứ gì thò ra tấn công hắn. Gatrix khệ nệ khiêng khung tranh đó lại gần chiếc gương, định ấn nó vào trong gương nhưng thất bại.
- Không phải như vậy sao?
- Anh đang làm gì thế?
- Thí nghiệm!
Gatrix trả lời lấp lửng, rồi lấy dao rạch một vệt trên bức tranh. Ngay lập tức, hình chiếu của nó trên gương cũng xuất hiện một vết rạch. Thấy thế, hắn tiếp tục vày vò, xé nát bức tranh, cho tới khi nó chỉ còn là một đống vụn nát.
Lúc này bên trong gương xuất hiện một bóng người màu đen! Nó ôm theo trên nách một khung tranh, dứ dứ nắm đấm đe dọa Gatrix, ra chiều vô cùng tức giận, rồi bước ra khỏi phòng, dán bức tranh đó lên tường. Gatrix quay đầu lại, và thấy ở vị trí hắn tháo bức tranh xuống, đã có một khung tranh mới từ bao giờ!
- Cái thế giới này đúng là đủ loạn!
Gatrix lầm bầm trong họng, tiếp tục đứng dậy, tháo khung tranh mới xuống. Lần này hắn úp cái bức tranh lên sát bề mặt gương.
Chỉ thấy bức tranh này bỗng nhiên sôi ùng ục, giống như thể nó là một chất lỏng! Cùng với đó, Gatrix và Taara nghe thấy một tiếng rít vô cùng thê lương phát ra từ bức tranh, giống như thể có ai đó đang bị đưa lên giàn hỏa thiêu vậy.
Khung tranh tan dần ra, ngấm vào trong bề mặt tấm gương. Bóng đen lại một lần nữa xuất hiện trong gương, nhưng lần này nó không còn thể hiện ra sự giận dữ nữa. Nó cứ đứng yên, nhìn chằm chằm vào Gatrix. Dù đã cách một tấm gương - à không, là một thế giới, Gatrix vẫn có thể cảm nhận được sát khí rõ rệt mà bóng đen đó đang toả ra.
Hắn đưa bàn tay lên, vẫy vẫy, mang theo hàm ý khiêu khích cực kì rõ ràng! Muốn trả thù hắn ư? Cứ việc phóng ngựa tới đây, nếu như nó dám! Sau khi nhìn thấy khung tranh đã tan hoàn toàn vào trong gương, Gatrix vỗ vỗ cẳng tay Taara, ra hiệu cho cô rời đi.
- Không còn chuyện gì để làm ở đây nữa rồi! Chúng ta đi thôi!
Mang theo một chiếc mũ giáp tràn đầy nghi vấn, Taara cầm cây búa tạ lên, cùng Gatrix rời khỏi căn phòng. Chỉ còn bóng đen vẫn đứng yên lặng trong gương, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cả hai bọn họ, cho tới khi khuất bóng hoàn toàn qua khung cửa. Một lúc sau, nó quay người, bước qua khung cửa bên trong gương, biến mất khỏi chiếc gương.
Sau khi hai phe đã rời đi được một đoạn thời gian, những mảnh gỗ dưới đất từ từ bay lên, ráp lại thành cánh cửa phòng, ngăn cách tấm gương này với thế giới bên ngoài. Thế rồi, tấm gương từ từ lồi lên, giống như thể có một thứ gì bên trong gương muốn chui ra vậy!
...
Suốt đoạn đường còn lại tiến về phía phòng trưng bày, cả Gatrix lẫn Taara đều không ai nói một lời nào. Những chuyện vừa xảy ra quả thực quá sức tưởng tượng, ngay cả với một người hết sức lạc quan và hoạt ngôn như Taara.
Cô cố gắng đè lại toàn bộ sự tò mò, hộ tống nốt Gatrix tới địa điểm mà hắn mong muốn từ đầu. Giống như khoảng lặng trước cơn bão, Taara định bụng sẽ hỏi Gatrix ngay khi họ tiến vào bên trong căn phòng đó.
Phòng trưng bày không dùng một cửa như những căn phòng thông thường khác, mà nó là loại cổng hai cửa. Sinh thể bóng tối đã nuốt chửng toàn bộ cánh cửa, biến nó thành một khối đen đặc. Nếu như không phải được Shazam cho xem trước sa bàn, Gatrix tuyệt đối không thể đoán được bên dưới lớp dịch màu đen này lại là một căn phòng từng chứa rất nhiều báu vật.
Hắn thò tay ra, chạm lên lớp bọc màu đen. Chúng nhô lên giận dữ, định bụng nuốt chửng kẻ lạ mặt dám xâm nhập. Có điều ngay khi những giọt màu đen này rơi lên bàn tay của Gatrix, chúng bỗng giãy nảy lên như đỉa phải vôi, sun hết cả vòi lại! Chỉ là những sản phẩm rác rưởi của bóng tối mà cũng đòi làm tổn thương hắn được sao?
Nơi bàn tay Gatrix tiến gần tới, sinh thể màu đen liền dạt hết ra, để lộ ra một khoảng gỗ bạc màu, cùng hai tay nắm cửa. Gatrix định đẩy cửa thì Taara đặt tay lên vai hắn.
- Để tôi mở cửa cho!
- Tôi không chắc lắm về chuyện này! Những thứ bóng tối này nó sợ tôi, chứ nếu tôi mà lui ra thì có khi chúng lại tràn lên ngay lập tức đó. Mà chúng ăn mòn khủng khiếp... ừm?
Gatrix không kịp nói hết câu, vì hắn vừa nhận ra, Taara có thể đi lại rất đơn giản bên trên sinh thể mà không hề bị ăn mòn bất cứ bộ phận nào. Từ da thịt cho tới quần áo của Taara đều không ảnh hưởng, giống như thể đối với cô, những chất nhầy màu đen này chỉ như một loại nước sơn nào đó thôi vậy!
Đúng như những gì Gatrix dự đoán, ngay khi hắn lùi lại, sinh thể màu đen lập tức ùa tới, nuốt chửng hết toàn bộ cánh cửa. Chỉ trong chớp mắt, chẳng còn dấu vết nào của hai cánh cửa trước cửa phòng trưng bày nào còn tồn tại trước mặt họ nữa.
Taara thò tay ra, vào đúng vị trí nơi hai cái nắm cửa tồn tại. Những chất nhầy không ăn mòn hai bàn tay của cô nàng, nhưng cũng không lùi bước. Taara buộc phải dùng sức lên mười đầu ngón tay thon dài, ấn xuyên qua lớp nhầy đó.
- Ui ui ui! Ghê chết đi được! Sao nó cứ nhớp nháp, nhầy nhầy, lại còn dinh dính nữa! Trời đất, biết thế tôi cứ để anh mở cửa luôn cho xong!
Taara rên rỉ, cùng với những tiếng nhép nhép vang lên khi cô nàng dùng sức mò mẫm tìm nắm cửa. Vì bọn họ đang ở trong hoàn cảnh rất đen tối, nên có lẽ một chút suy nghĩ đen tối cũng quá là bình thường, Gatrix nghĩ vậy!
Cuối cùng, sau khi phí hết sức chín trâu hai hổ, Taara đã đẩy được cánh cửa ra. Tất nhiên đấy là cô nàng đẩy cửa, chứ cái lớp sinh thể màu đen vẫn đứng im, tạo thành một bức tường nhơ nhuốc chắn giữa họ và không gian bên trong phòng trưng bày.
Lần này thì Taara bước ra đằng sau Gatrix, đồng thời chà xát hai tay vào nhau tới đỏ ửng. Những sinh thể đó khi Taara không còn chạm vào chúng, thì chúng cũng không bám ngược lên bàn tay như ngọc của cô nàng nữa.
- Tới phiên anh! Dù anh có dính bẫy thì cũng phải dẹp được nó, chứ tôi cũng không muốn bước ra cái lớp màn đó đâu! Nó lại còn tanh tưởi nữa chứ!
Taara đưa tay lên gần mũ, rồi ré lên trong tuyệt vọng. Một thứ tanh tưởi, nhầy nhầy, dinh dính sao... Gatrix không khỏi thở dài trong lòng! Hắn bước lên, và ngay lập tức bức tường màu đen đó tan ra, nhường lối cho hắn.
Để đảm bảo bản thân không bị những chất nhầy này rơi phải, Taara gần như dán sát cả người cô nàng lên trên thân hình nhỏ bé của Gatrix. Làm tiểu chính thái được ngự tỷ chăm sóc cũng vui đấy, nhưng hiện tại Gatrix chẳng có tâm trạng nào mà hưởng thụ mỹ cảnh này cả.
Đập vào mặt hắn là một thứ mùi mốc meo, cũ kỹ của thời gian, cùng với đó là cảm giác ngứa mũi không thể tả! Gatrix biết đây là do trong không khí có quá nhiều dị vật lơ lửng, thế nên gần như cùng một lúc, hắn tạo ra một quả bóng nước bao quanh gương mặt mình, và triệu hồi ra một cơn gió nhẹ thổi bay không khí xung quanh.
Nước mát dịu lập tức xoa dịu hệ thống hô hấp bám đầy dị vật của Gatrix, sau đó hắn điều khiển những nguyên tố nước này luồn lách vào sâu bên trong, cuốn bằng sạch dị vật ra. Hắn thu gọn quả bóng nước lại, ngắm nhìn những hạt màu đen bên trong đó.
Nó không giống với những loại ký sinh trùng thông thường. Gatrix thậm chí còn cầm thử một hạt màu đen này lên, cắn bóp đủ kiểu, để rồi đi đến kết luận đây chính là bụi! Mặc dù Gatrix không rõ tại sao bụi lại có thể lơ lửng bên trong không khí chứ không rơi xuống đất, song sự thực chính là như vậy!
Dẫu sao thì kết quả này cũng dễ chịu hơn nhiều với việc hắn sẽ phải đối mặt với một đống ký sinh trùng trong không khí đúng không?