Phần lớn nhân viên thần chức, nếu như tìm được các danh thiếp này sẽ phải phong ấn tạm thời, rồi mang về tổng bộ. Ở nơi đó, tùy thuộc vào mức độ khó, mà họ sẽ ném chúng vào lửa thánh để tiêu hủy, hay đem phong ấn vĩnh viễn dưới chân tượng các vị thánh.
Thế nên việc Gatrix có thể hời hợt phong ấn một quyển giao ước ma quỷ thế này là điều không thể xảy ra, ít nhất đối với các nhân viên thần chức là như vậy. Ngay cả tới các chủ giáo cũng cần phải có nghi thức đầy đủ mới có thể hủy diệt hoặc phong ấn một tấm danh thiếp của quỷ.
Tuy nhiên Gatrix không nhìn sự vật phức tạp như vậy! Những tờ danh thiếp này thực chất là một phần rất nhỏ linh hồn của ma quỷ, đóng vai trò là cổng liên lạc giữa ma quỷ và người giao dịch. Và những chiếc cổng này đều có chung một đặc điểm, đó là chúng rất dễ bị làm nhiễu!
Hãy thử tưởng tượng, có hai chiếc điện thoại bất khả xâm phạm. Cho dù chúng ta có đập, nghiền, ném chúng vào axit đặc, hai chiếc điện thoại này vẫn trơ trơ ra, không có cách có thể phá hủy. Tuy nhiên, với một chiếc máy phá sóng, tín hiệu truyền đi giữa hai chiếc điện thoại này sẽ bị làm nhiễu.
Phương pháp của Gatrix cũng như vậy. Hắn mặc kệ quyển sách này ẩn chứa quyền năng lớn tới đâu, hắn chỉ cần làm gián đoạn liên kết của nó tới Địa Ngục là xong. Và việc này tốn ít tài nguyên cũng như năng lượng hơn là tìm cách phá hủy quyển sách này.
Nhìn trên góc độ thị giác, thì kết quả của hai biện pháp này đều giống hệt nhau, khi quyển giao ước đã bị vô hiệu hóa tạm thời. Nhưng nhìn trên góc độ bản chất, thì phương pháp của Gatrix cao siêu hơn đám nhân viên thần chức không biết bao nhiêu lần, hơn nữa... hắn còn có thể dùng để giao dịch trong tương lai nếu muốn!
Gatrix chỉ vào cuốn sách thứ sáu và thứ bảy.
- Còn hai cuốn này, cô thử nốt đi!
Taara lấy một cuốn sách có bìa đỏ xuống. Cũng giống như cuốn sách thứ tư, cuốn này cũng được bảo vệ bởi một mô hình phép thuật. Do hai mô hình này giống hệt nhau, thế nên Gatrix chẳng mất quá nhiều thời gian cũng có thể bẻ khóa được nó.
Đây là một cuốn tranh thì đúng hơn. Cứ cách một vài trang, cả hai bọn họ lại thấy một bức tranh vẽ bằng bút chì. Nét vẽ rất mềm mại, khác hẳn với kiểu tranh cứng ngắc rùng rợn treo ngoài hành lang. Nội dung của những bức tranh này cũng rất đa dạng.
Đó có thể là góc một hành lang tràn đầy nắng hắt qua những ô cửa sổ. Lại có những tranh vẽ một vài người lao động lố nha lố nhố quét dọn ở khoảng sân tập. Bức tranh cuối cùng họ thấy trong cuốn sổ là hình một người đàn ông, với mái tóc dài, đôi tai nhọn và một gương mặt vô cùng điển trai.
Ông ta tựa một tay vào eo, tay còn lại chống gậy, đứng nghiêng người so với bức tranh. Gatrix chú ý thấy có những vết ố mờ mờ trên trang giấy, và nó khiến cho trang giấy này mỏng hơn. Giống như thể đã có một chất lỏng nào đó rơi lộp độp lên những trang giấy này vậy.
Thật may là cuốn tranh này được bảo toàn bằng phép thuật, thế nên Gatrix vẫn có thể nhìn được những vết nước này, chứ không tới mức bị bay hơi hết rồi. Taara đưa ngón tay lên, vuốt ve gương mặt người đàn ông này.
- Người này... đẹp trai thật đó!
- Tên của ông ta là Shazam Aristole. Cô có thể gặp được linh hồn ông ấy ở khu vực tầng một đó!
Gatrix nhìn chằm chằm vào Taara, đôi mắt sáng quác. Hắn mong đợi cô nàng có thể biểu hiện ra một dấu hiệu nào đó, nhưng cô chỉ khiến Gatrix thất vọng. Taara hoàn toàn bình thản, giống như mới nghe cái tên này lần đầu vậy. Thế nhưng cô nàng có phản ứng với khu vực tầng một!
- Anh nói sao? Khu vực tầng một? Có phải là cái chỗ đi thông ra cửa đúng không? Anh đi qua chỗ đó được à? Tôi cứ đi gần gần đến căn phòng đó là lại bị chặn lại!
- Chặn? Tức là có một bức tường vô hình gì đó ngăn không cho cô tiến lên à?
- Ừm! Tôi chỉ đi được tới cách căn phòng đó khoảng một trăm bước chân là bị kẹt lại. Cho dù tôi dùng cách nào đi chăng nữa cũng không thể tiến xa hơn. À mà nó còn áp dụng với cả khu vực tầng hai nữa.
Gatrix gật đầu. Phòng đại sảnh đó thông liền với hai tầng, thế nên việc Taara bị chặn ở tầng một mà không bị ở tầng hai là vô cùng ngớ ngẩn. Vấn đề là vì sao cô nàng bị chặn lại? Là kẻ chủ mưu sợ gì cô nàng chăng? Hay Shazam chính là người quan sát của Taara?
Bất kể là lí do nào đi chăng nữa, thì hiện tại Taara và Shazam vẫn chưa có bất cứ mối quan hệ nào có thể được Gatrix xác nhận cả. Hắn tạm thời cất cuốn tranh này đi, và vô tình chạm vào một chiếc hộp kim loại!
- Ồ, ê ê Taara! Có cái dòng chữ này, cô thử nhìn xem nó nghĩa là gì?
Gatrix móc chiếc hộp kim loại tìm được trong phòng trưng bày ra, chỉ vào dòng chữ được khắc bên dưới đáy. Taara nhìn mất một lúc, chắc cũng tại dòng chữ đó được khắc bé quá.
- Bụi về bụi, đất quay về đất!
Gatrix đưa tay lên gãi cằm suy nghĩ. Hắn đã nhớ rõ cách Taara phát âm những từ này, chỉ có điều Gatrix chưa thể hiểu được nội dung của dòng chữ đó muốn nói gì. Tại sao nó lại phải khắc một cách bí mật đến như thế, phải dùng cả nhung để lót lên?
Taara tiện tay nhặt nối quyển sách cuối cùng lên. Đó là một quyển sách khá mỏng, với bìa da màu đỏ. Họ không thấy bất cứ chữ gì viết trên tấm bìa cả, giống như nó chỉ có tác dụng bọc lại cuốn sách này thôi vậy.
- Không có ma lực toát ra, không có ma lực bảo vệ! Cuốn sách này... trông bình thường quá!
Vì nó bình thường nên nó mới là thứ bất thường nhất trong số cả bảy cuốn sách! Gatrix bỗng dưng nổi lên một linh cảm không ổn khi thấy Taara bắt đầu lật lật những trang của cuốn sách này.
- Ơ, nó trắng trơn mà!
Taara lật một lèo tới tận cuối cuốn sách, nghiêng đầu không hiểu gì cả. Gatrix cau mày, đón lấy quyển sách từ tay cô.
- Đưa đây cho tôi xem nào!
Trong mắt Gatrix, cuốn sách này đúng là toàn giấy trắng. Chất giấy này cũng không có gì đặc biệt. Gatrix nghĩ thầm như vậy là bởi hắn đã thử kiểm tra xem có trang nào bị kẹp dính không mà. Chỉ có một điểm Gatrix nhận ra là quyển sách này rất là bền, dù hắn có ý định xé thử một trang thì cũng không thể nào thực hiện được.
Thế rồi, rất tình cờ và ngẫu nhiên, Gatrix lật tới một trang nằm ở giữa giữa cuốn sách. Ở nơi đó có một dòng chữ, một dòng chữ được viết tay bằng thứ ngôn ngữ không tồn tại. Một dòng chữ không có ai có thể nhận ra được mặt chữ, nhưng họ lại có thể hiểu ngay lập tức nội dung của nó.
Tại sao nó lại viết ở giữa cuốn sách? Tại sao hắn lại đọc được những chữ này mà Taara lại không? Gatrix có vô số câu hỏi trong đầu, song đã quá muộn! Bởi lúc này hắn đã nhìn thấy "nó".
"Thuở sơ khai, vũ trụ không có nhân vật chính. Mọi sinh mạng đều tuân theo quy luật sinh ra - chết đi. Thế là thần bèn tạo ra hai tồn tại đầu tiên, hoàn toàn nổi bật và xuất chúng so với những người khác.
Hai người này có xuất phát điểm khác nhau, giới tính khác nhau, thân phận khác nhau, chỉ có chung duy nhất một đặc điểm, đó là họ đều được thần đích thân quan sát.
Tên của họ là Gelu và Rachel!"
- Gatrix!
Gatrix nghe thấy tiếng hét thất thanh của Taara. Song đầu óc của hắn giờ ù đặc, giống như bản thân đang chìm trong một vũng bùn vậy. Hắn có thể cảm nhận được chất lỏng âm ấm chảy ra từ bảy lỗ trên đầu, và linh hồn hắn như sắp rời khỏi cơ thể này vậy.
Màu đen và sự tĩnh lặng ập tới, lập tức chiếm đoạt hết các giác quan của hắn, và Gatrix chìm vào trong bóng tối!
...
Cyrax và Jane cắm đầu chạy hồng hộc, hướng thẳng về phía tòa thành. Bọn họ đã bị bóng ma màu đen đó truy đuổi trong ba ngày liên tiếp, không có thời gian nào để nghỉ ngơi cả. Vẻ tiều tụy lộ rõ trên gương mặt của cặp đôi, và dù cho sở hữu một cơ thể như quái vật, Cyrax cũng không thể đạt tới trạng thái tinh lực vô hạn được.
Ba ngày vừa rồi đúng là một cơn ác mộng đối với họ. Ngay từ thời điểm đối đầu với bóng ma, nó đã đánh tan sự phản kháng của Cyrax chỉ trong năm chiêu! Đấy là Cyrax còn kịp sử dụng bản năng sinh tồn để né đi một kiếp, chứ không thì có lẽ giờ này đầu và thân hắn đã lìa nhau rồi.
Ngay cả thần thuật của Jane cũng không có tác dụng mấy đối với bóng ma. Jane tuyệt đối không thể nào quên được cái đêm hôm ấy, khi cô sử dụng thần thuật mạnh nhất mình có thể thi triển: "Thiên sứ mười hai thang âm" để trấn áp bóng ma.
Và nó chém nát thần thuật chỉ bằng một kiếm! Tới tận thời điểm đó, Jane mới biết được thần thuật thực chất cũng điểm yếu. Nó giống như một chuỗi mắt xích, và việc của bóng ma kia là chém một cách chính xác vào vị trí yếu nhất của thần thuật, kéo theo sự sụp đổ của cả mô hình.
Vậy là trò chơi vờn chuột đuổi bắt đã diễn ra như vậy đấy! Bóng ma đó có thừa khả năng chém giết bọn họ, nhưng nó cố tình hạ thấp tốc độ, luôn để cho cả hai có được một con đường sống. Và con đường đó hướng tới đâu thì không cần phải hỏi!