Lũ cá răng hổ này thật sự cực kì khó chơi! Chúng bơi nhanh, linh hoạt, sức tấn công lại mạnh mẽ. Dù khả năng phòng thủ của chúng đối với Cyrax chỉ tính bằng một cú đấm, song vấn đề là số lượng kìa!
Bộ não của gã rất phát đạt, thế nên Cyrax có thể nhẩm tính có ít nhất một trăm con cá răng hổ đang nằm trong tầm mắt gã, còn phần gã chưa nhìn thấy thì có thể còn nhiều hơn nữa!
Cyrax thậm chí còn ước chừng được mình sẽ hạ bao nhiêu con cá răng hổ trước khi bị chúng cắn chết. Gã vẫn luôn không tin khi Gatrix nói số lượng đạt tới một mức nhất định mà chất lượng không quá vượt trội thì một người khó lòng thắng được số đông.
Ở Avalon, một người có sức mạnh có thể lật đổ cả vương quốc, và việc đó đã tạo ra ấn tượng trong lòng những kẻ khác là một địch cả vạn.
Tuy nhiên thực tế thì thật nghiệt ngã! Cyrax hiện tại có chiến lực tương đương đấu sĩ cấp trung, và khi đối đầu với hơn trăm con cá xấp xỉ đấu sĩ cấp thực tập, tức là kém gã hai đẳng cấp liền, Cyrax thua đứt đuôi! Nếu sau này gã trở nên mạnh hơn, ví dụ đạt tới cấp cao chẳng hạn, thì đúng là lũ cá này đến bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Nhưng hiện tại, với trình độ cấp trung, Cyrax không có cách nào thắng được lũ loắt choắt thực tập này cả. Gã buộc phải muối mặt bỏ chạy, mà đúng hơn là vừa đánh vừa chạy, bởi lũ cá răng hổ bơi còn nhanh hơn gã.
Và đấy là một quãng đường đáng nhớ nhất trong suốt cuộc đời Cyrax! Nước thì lạnh giá, đen ngòm như chính cái bầu trời trên đầu gã vậy. Xung quanh Cyrax thì bị hàng đống cá răng hổ bao vây, nhăm nhe cắn xé từng mẩu thịt trên người gã. Có thể nói, Cyrax đã dùng chính máu của mình để mở ra một con đường hướng về điểm hẹn.
Cuối cùng thì Cyrax chạm được tới đất liền. Gã giật con cá đang cắn chặt trên lưng ra, bóp nó lòi tòi phòi hết mọi thứ bên trong, rồi tiện tay ném sang một bên. Quãng đường vốn đã dài, mà Cyrax lại còn phải vừa bơi vừa chiến đấu, khiến cho thời gian lại càng bị kéo giãn thêm ra nữa.
Không chỉ vậy, do chiến đấu nên Cyrax đã bị lệch ra khỏi điểm đến. Phương pháp đọc sao chỉ có tác dụng chỉ ra phương vị đại khái, chứ không thể chỉ chính xác vị trí như bản đồ được. Cyrax lê bước trên nền cát vàng, rồi quỳ gục xuống. Lũ cá đã để lại trên người gã rất nhiều vết thương, và nước muối vào khiến chúng xót kinh khủng!
Ban nãy khi chất kích thích vẫn còn được bơm khắp người gã, Cyrax có thể tạm thời quên đi cơn đau, chứ lúc đã ngừng đánh nhau, thì cảm giác đó mới ập tới! Gã kiệt quệ, mệt mỏi, đau đớn khắp toàn thân vì nhiều loại vết thương khác nhau. Cyrax cần đồ ăn, chỗ nghỉ, thuốc men và một giấc ngủ dài để hồi phục.
Chỉ có điều hãy nhìn một vòng khắp người gã mà xem! Gã trần truồng như nhộng, không một mảnh vải che thân, chỉ có duy nhất con dao phẩm chất tốt đang nắm chặt trong bàn tay trái. Do cả đội đã tiêu thụ không ít lương thực trong suốt quá trình tiến tới Shazam, thế nên những chiếc ba lô của họ đã xếp được vào bên trong nhẫn không gian.
Gatrix đã cảnh báo bọn họ về tình huống bị lạc nhau, thì ít nhất mỗi người cũng có đồ dự trữ bên mình, song cả gã lẫn Vera đều gạt phăng đi ý kiến đấy. Cyrax buộc phải thừa nhận, lười biếng đúng là một tội ác nguyên thủy.
Cyrax nghiến răng, cố gắng nhấc người đứng dậy. Gã không cố tự trách bản thân làm gì, bởi cho dù thật sự có cầm theo ba lô, thì việc bơi dưới nước cũng sẽ khiến hành lý ướt hết. Ngoài ra, gã không tin chiếc ba lô đó có thể chịu được xung kích do gã và con cua thủ lĩnh gây ra.
Cyrax đổi con dao sang bên tay phải, bước đi loạng choạng. đang rất đói và mệtCyrax hi vọng khu rừng nhiệt đới trước mặt có thể đem lại cho mình một ít đồ ăn hoặc nước uống gì đó. Nhắc mới nhớ, những thân cây ở trước mặt Cyrax không còn cao tới quá đáng nữa.
Chúng hiện tại chỉ cao gấp rưỡi gã là cùng, chứ hoàn toàn không tới phạm trù khổng lồ hóa như những thân cây đang mọc sừng sững trên mặt đầm lầy kia. Điều đó càng khiến Cyrax lo ngại hơn về đối thủ họ sẽ phải đối mặt. Phải mạnh mẽ tới thế nào mới có thể can thiệt cục bộ từng khu vực như hiện tại cơ chứ?
Cyrax ngoái lại, nhìn một lần nữa vùng nước trũng phía sau lưng. Ở nơi đằng xa, có một đốm lửa đang ẩn ẩn hiện hiện dưới nước, và nếu nhìn kĩ hơn thì thỉnh thoảng lại có những lằn đen trườn xung quanh đốm lửa đó.
"Trận chiến này còn lâu mới kết thúc được!" Cyrax thầm nghĩ. Và cả cuộc hành trình tràn đầy gian khổ này của họ nữa. Gã đưa tay lên nhìn. Miệng vết thương đã ngưng chảy máu và từ từ kết vẩy.
Dù sao cũng bết bát lắm rồi, tiến lên thôi! Cyrax xốc lại tinh thần, rẽ hai vạt cây ra, biến mất trong khu rừng trước mặt.
...
Đi được một đoạn trong rừng, Cyrax mới chợt tỉnh ngộ ra. Lúc gã ước lượng các đơn vị đo lường, thì gã quên mất mình đang đứng ở khu vực trũng. Nhìn lên trên cộng thêm với khoảng cách xa thì chả thấy những cái cây và Tòa thành cổ trở nên cao lớn hơn hẳn. Còn khi đã nhìn thực tế tận mắt thì chiều cao của chúng cũng không lớn lắm.
Ngoại trừ Tòa thành cổ! Dù ở rất xa, nhưng Cyrax vẫn thấy nó cao lớn hùng vĩ không tưởng. Gã lượm một trái cây mọc lúc lỉu trên đường đi, bỏ vào miệng cắn cái rộp. Cyrax không biết quả nào độc quả nào không, vậy nên gã quan sát. Những loại quả nào mà có động vật tới ăn, hoặc có vết chim mổ khoét thì Cyrax sẽ chọn.
Gã hái một vài chiếc lá dày, to bản, rồi buộc thành một bọc hành lí nhỏ. Cyrax lại cắt thêm một ít dây leo, buộc cố định mấy cành gỗ đã vót nhẵn lại, rồi cố định bọc lá ở giữa. Thế là gã đã có một cái ba lô thô sơ chứa đầy trái cây rồi.
Về phần quần áo thì Cyrax đành chịu. Bản thân gã cũng chẳng phải người cần phải có những mảnh vải che đi bộ phận nhạy cảm - ở nơi đây gã đã gặp người quái đâu! Chưa kể, nếu thật sự gặp người thì gã xin một ít quần áo thừa cũng được, tội gì phải làm quần áo bằng lá cây cho mệt.
Không chỉ vậy, cơ thể của Cyrax cũng đủ khỏe để không bị cành lá cào xước, cũng như chịu được nóng lạnh tương đối. Thứ gã ngại là miệng của lũ côn trùng, và chắc chắn là vài bộ quần áo vải mỏng manh không thể nào rắn chắc được như cơ thể của Cyrax. Nếu như lũ côn trùng có thể đục thủng qua da thịt Cyrax, thì quần áo có nghĩa lí gì không?
Chính vì thế trong rừng xuất hiện một kẻ cơ bắp cuồn cuộn, thân hình cao lớn nhưng lại trần truồng y như thổ dân! Kẻ này lầm lì bước về phía Tòa thành cổ, trong tay là một con dao găm lưỡi sáng loáng, trên lưng là chiếc ba lô làm hoàn toàn từ cành lá.
Nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy Cyrax giống một tên thổ dân sống trong rừng hơn là một đấu sĩ đến từ xã hội "văn minh". Tại sao lại phải mô tả Cyrax kỹ lưỡng đến như vậy, là bởi đó chính là hình ảnh của Cyrax trong mắt người mạo hiểm trẻ tuổi đang ngồi bệt dưới đất kia!
Cậu ta trông khá trẻ, với mái tóc xoăn màu hung. Gương mặt của cậu ta không giấu nổi sự sợ hãi, và Cyrax có thể nhìn thấy được hình ảnh bản thân phản chiếu bên trong đáy mắt cậu ta.
- A a a! Tha cho tôi, đừng giết tôi!
Cậu ta hoảng loạn hét lên, lập bà lập bập đứng dậy, định quay lưng bỏ trốn. Song Cyrax với tốc độ như ma quỷ đã phóng vọt tới bên cạnh người mạo hiểm lạ mặt, đặt tay lên vai cậu ta.
- Khoan đã nào! Cậu là ai?
Chàng mạo hiểm trẻ cảm thấy như có một quả núi đang đè nặng lên vai khi Cyrax ấn xuống. Mặc dù rất sợ hãi, song ít nhất tên "thổ dân man rợ" trước mặt cũng biết tiếng Malus, thế nên cậu ta lắp bắp nói mãi mới nên một lời.
- Tôi... tôi... là Kyle. Kyle Williams. Một người mạo hiểm. Anh là ai vậy?
Cyrax cố nở nụ cười gã cho là thân thiện nhất, và nó khiến Kyle suýt ngất xỉu khi thấy hai hàm răng trắng ởn của gã khổng lồ!
- Tôi là Cyrax... cũng là một người mạo hiểm. Cậu đến để tham gia nhiệm vụ cấp trắng này đúng không?
- Ồ! Đúng vậy! Tôi... à mà tại sao anh lại trần truồng thế kia?
Cyrax cúi xuống nhìn cơ thể.
- Cậu có ít quần áo nào thừa không cho tôi mượn.
- À... có... có!
Kyle tháo chiếc túi sau lưng xuống, móc ra một ít quần áo cũ. Có vẻ Kyle còn chưa va vấp nhiều với cuộc sống, bởi cách cậu ta hạ hàng rào tâm lý xuống là quá nhanh. Một đứa trẻ hồn nhiên, thật đáng ghen tỵ! Cyrax nghĩ trong lòng.
- Nhìn dáng anh to thế kia thì tôi không chắc những bộ quần áo này có vừa không nữa...
Cyrax không để Kyle nói hết câu, cầm lấy một ít quần áo lem bẩn đó. Gã cắt cắt, xé xé một chút, rồi buộc vòng nó qua khắp người. Đúng là quần áo nhỏ thì Cyrax không xỏ vào được, nhưng nếu cắt thành một tấm vải rộng để quấn quanh người thì thoải mái. Cyrax vòng hai phần đai qua vai, rồi buộc thắt nút chúng lại.
Thế là cơ thể lực lưỡng của gã đã được che đi phần lớn dưới lớp vải thùng thình, chỉ để lộ hai cánh tay rắn chắc, cùng một nửa khuôn ngực vuông vức như tạc. Khá là giống phong cách la mã cổ đại, nếu ai không hình dung được!
- Tôi chẳng có gì để trao đổi với cậu ngoài mấy trái cây này. Dù sao cũng là hoàn cảnh khó gặp nhau, tôi mời cậu vài trái!
Cyrax lấy vài quả từ chiếc bọc lá trên lưng ra, đưa cho Kyle.