Gatrix tiện tay ném chiếc hộp rỗng xuống dưới sinh thể màu đen. Chỉ trong vài cái chớp mắt, những chất nhầy này ập tới, nuốt chửng lấy chiếc hộp hoen rỉ. Một thứ không thể bền được theo thời gian như thế thì chẳng có bất cứ giá trị nghiên cứu nào với hắn cả.
Tiếp đến, Gatrix sờ soạng thử một chiếc bệ đá. Bằng vào phương pháp cảm nhận dòng chảy ma lực, Gatrix có thể thấy một luồng năng lượng yếu ớt nhưng lại cực kì mạnh mẽ tỏa ra từ khối đá này. Có lẽ đó chính là lí do mà sinh thể màu đen không thể xâm thực được nó chăng?
Câu của Gatrix tưởng chừng là mâu thuẫn, song thực chất hắn đang nói tới hai vấn đề khác nhau. Gatrix cảm nhận được "lượng" của thứ ma lực tỏa ra rất ít, nhưng "chất" của nó lại cao vượt mức tưởng tượng. Nó giống như một giọt axit đậm đặc vậy, lượng có thể rất ít chứ sức hủy diệt thì không đùa được đâu.
Gatrix biết việc ngồi chờ Vera ở căn phòng này cũng chỉ như há mồm chờ sung. Vấn đề là không như Taara còn có một manh mối, Gatrix chẳng có cách nào đi tìm Vera một khi cô không muốn gặp hắn cả! Hắn đã bắt đầu lờ mờ suy đoán về sự liên quan giữa cô gái lạ mặt bên trong Vera liệu có liên quan tới chuyện này không.
Hắn thở dài. Hắn không có cách nào nhớ được cô ta đã nói những gì, ngoại trừ "Altholien"! Từ đó nghĩa là gì? Và Gatrix cũng không chắc hắn có phát âm đúng không nữa! Nhắc tới những ngôn ngữ không biết, Gatrix chợt nhớ ra ở tầng bốn này còn có một căn phòng là thư viện!
Cứ ngồi ở đây như một con ruồi không đầu không phải là ý kiến hay, trong khi Gatrix hoàn toàn có thể chủ động tìm kiếm một chút đầu mối, nhằm thúc đẩy quá trình hóa giải thế giới này. Vậy là hắn dỡ một chiếc giá xuống, ghép những mảnh gỗ lại thành một cái biển.
Gatrix đặt cái biển báo này lên trên một chiếc bệ đá, hướng thẳng về phía cửa, để nếu như có ai đó bước vào sẽ thấy ngay lập tức. Trên miếng gỗ đó, Gatrix khắc lên một dòng chữ.
"Ta đang ở thư viện. Nếu như có ai thấy tấm biển này và muốn tìm ta, có thể bước ra cửa và đi tiếp về phía bên trái. Gatrix!"
Để cẩn thận, Gatrix còn nắn nót lại vị trí tấm biển, xoay ngang xoay dọc mấy lần, rồi mới chống eo thỏa mãn. Hắn quay người bước vài bước, rồi dừng lại như nhớ ra chuyện gì đó. Gatrix ngoái lại, nhìn xuống chiếc hộp kim loại bật nắp hắn để trên một bệ đá gần đó.
Gatrix tiến vài bước về phía nó, quẳng chiếc hộp xuống lớp sinh thể. Khác hoàn toàn với cái hộp nhỏ hoen rỉ kia, chiếc hộp kim loại va vào lớp sinh thể, tạo nên một tiếng bép nho nhỏ, nhưng không hề bị ăn mòn. Nó cứ nằm im ở đó, như thể đang cười giễu vào mặt Gatrix vậy.
- Hi vọng chú mày sẽ có tác dụng!
Gatrix cúi xuống, cầm chiếc hộp lên, cất vào trong nhẫn không gian. Có lẽ hắn sẽ tìm được ai đó có khả năng giải mã những ký tự này, ví dụ... một học giả tộc Tiên chẳng hạn?! Mà nếu không thì Gatrix cũng có thể đem bán nó với một cái giá khá hời mà.
Hắn túm lấy tay nắm cửa, kéo về phía mình. Bỗng nhiên Gatrix cảm thấy một lực đẩy cũng đang đẩy ngược từ phía bên kia cánh cửa! Thế là hắn lập tức buông tay nắm ra, lộn một vòng bật ngược về phía sau, Hồng Trần cầm chặt trong tay.
Từ phía sau lớp màng nhầy màu đen, một thân hình nảy nở, gợi cảm xuất hiện. Cô nàng mặc trên người bộ giáp gần như không có tác dụng, cầm một cây búa to quá khổ, và đội một chiếc mũ sắt che kín cả đầu.
- Ôi mẹ ơi! Chết mất! Trời ơi, sao nó tanh lộn mửa thế này! Giết tôi đi trời ơi... ồ, xin chào Gatrix!
Gatrix ngây ra trong thoáng chốc trước sự xuất hiện của Taara, rồi bật cười.
- Vì lí do gì mà cô lại quay lại chỗ này thế?
- Tôi đi một hơi thẳng xuống tầng một, xong nhớ ra là nếu lỡ tôi có gặp phải người quan sát thật, mà tôi lại chết luôn thì sao? Lúc đó tôi lấy gì ra để trả ơn này của anh, thế là tôi lại quay lại chỗ này!
Gatrix hơi chớp chớp mắt. Hắn mỉm cười, một nụ cười đầy phiền muộn và miễn cưỡng.
- Cô biết không, cô thật ngốc quá! Cô đâu nhất thiết phải làm như vậy chứ?
- Ha ha, tính tôi rất sòng phẳng, ai mà giúp tôi thì tôi phải báo đáp đến cùng! Dù sao chúng ta cũng có lẽ sẽ chung đường khá lâu mà, trước khi tôi xác định được trạng thái của bản thân, thì tôi sẽ giúp anh hết sức có thể!
Đó là lần đầu tiên Taara nhìn thấy sự bối rối xuất hiện trên mặt Gatrix. Nó không phải là vẻ mặt mâu thuẫn, hay hỗn loạn thông thường, mà là sự bất lực, không biết nên biểu cảm ra sao của con Goblin. Phải mất một lúc, Gatrix mới có thể bình tĩnh lại được. Hắn ít một hơi thật sâu, rồi nở ra một nụ cười thiện lành.
- Như vậy, chào mừng cô trở lại, đồng chí Taara!
- Ha ha...
Lần này đến lượt Taara cười gượng gạo. Bởi khi nhìn thấy vẻ mặt của Gatrix, không hiểu sao trong lòng cô chợt xuất hiện một cảm giác giả dối, trống rỗng và xa cách đến lạ thường! Giống như Gatrix đang cố gắng giấu đi cảm xúc thật sự của bản thân vậy.
Họ bước ra khỏi phòng cùng nhau - tất nhiên là Gatrix đi trước để xua đuổi lớp sinh thể màu đen. Hắn tiện tay đưa bức thư cho Taara.
- Thứ ngôn ngữ cô nói có sự tương đồng nhất định với ngôn ngữ của tôi, nhưng có vẻ cổ xưa hơn vì một số cấu trúc hay từ vựng giờ đã không còn được áp dụng. Vậy nên cô thử nhìn qua tờ giấy này xem cô có hiểu được nó đang viết cái gì không?
Taara cầm tờ giấy lên ngắm nghía.
- Ồ, tôi không hiểu vì sao nhưng tôi có thể đọc hiểu toàn bộ đoạn văn này. Nó không viết bằng thứ ngôn ngữ chúng ta đang nói sao?
Gatrix thầm tán thưởng Taara trong lòng. Cô gái này có thể ngây thơ, có thể vô tri, nhưng sự nhạy bén và trí tuệ của cô nàng khiến Gatrix cảm thấy hài lòng. Vô cùng hài lòng!
- Đúng vậy, tôi không có cách nào nhận ra những mặt chữ này, và hiện tại tôi không có thời gian để đi giải mã chúng. Cô có thể đọc cho tôi nội dung của lá thư đó không?
Dưới đây là nội dung bức thư:
"Giấy biên nhận tiền.
Người làm giấy: David Copperfield. Người nợ tiền: Salus Mufasa.
Tên tôi là Salus Mufasa. Ngày mười lăm, tháng bảy năm ba trăm lịch Shazam, tôi đã mượn của anh David Copperfield một số tiền trị giá bốn trăm đồng Siling và thời hạn trả là ba năm. Do anh David chưa có nhu cầu sử dụng tiền ngay, nên tôi chưa cần phải trả theo đúng hạn. Vậy nên tôi viết giấy này để chứng nhận đã vay của anh David một khoản tiền bốn trăm đồng Siling, và sẽ trả bất cứ khi nào David mang tờ giấy này ra trước mặt tôi.
David sẽ có thời hạn mười năm để đòi tôi bất cứ lúc nào anh ta muốn. Nhưng nếu sau mười năm, thì tôi không còn nghĩa vụ phải trả ngay lập tức khoản tiền này cho David Copperfield. Thay vào đó, tùy vào tình hình kinh doanh của tôi, mà tôi có thể lựa chọn trả toàn bộ hoặc trả từng phần.
Cả hai bên đã đồng ý và thống nhất là tôi Salus Mufasa sẽ không cần phải trả bất cứ khoản tiền lãi nào trong suốt thời gian vay tiền. Tôi vay bốn trăm đồng Siling, thì khi trả nợ, chỉ cần hoàn trả đủ bốn trăm đồng Siling là được.
Khi viết giấy này, cả tôi và David Copperfield đều tỉnh táo, và có đầy đủ năng lực hành vi để đưa ra quyết định này. Khi xảy ra tranh chấp, hai bên sẽ tiến hành hòa giải trước. Nếu hòa giải bất thành, thì có thể mang giấy này ra làm bằng chứng xét xử.
Ngày hai mươi sáu, tháng ba, năm ba trăm linh một theo lịch Shazam."
Ở phía dưới là hai bên ký tên. Gatrix nhẩm lại một lượt nội dung bức thư, đối chiếu nó theo từng ký tự hắn nhìn được. Đây cũng là một cách để hắn thu thập dữ liệu, chuẩn bị cho quá trình giải mã trong tương lai.
- Cô có biết thứ ngôn ngữ này là tiếng gì không?
- Tôi không biết! Tôi chỉ có thể đọc hiểu nó thôi!
Gatrix gật đầu ghi nhận. Tiếp đó, hắn móc ra cuốn sổ, đưa nó cho Taara.
- Vậy còn cuốn sổ này, phiền cô nhìn nốt một lượt!
Lúc này họ đã bước tới trước cửa phòng thư viện. Gatrix để ý thấy kể từ lúc bọn họ bước qua căn phòng chứa gương, những bức tranh đã trở lại trạng thái vẽ tĩnh vật với độc một món trong khung tranh. Chỉ có bảy bức tính từ bức cánh cửa cho tới bức đối diện căn phòng là liên quan tới bóng đen mà thôi.
- Đống chữ này... xấu quá! Tôi không phân biệt được hết, nhưng dựa vào nét chữ, tôi đoán nó không đến từ người tên Salus Mufasa kia!
- Ừm! Mặc dù tôi không đọc hiểu, nhưng tôi cũng đồng ý với nhận định này của cô. Không xét tới việc Salus viết rất ngay ngắn và chỉn chu, chỉ riêng phong cách đi nét của cả hai thôi đã có sự khác biệt rồi!
Taara lật lật cuốn sổ về trang đầu. Cô chỉ vào hai ký tự ngoằn ngoèo.
- Đây rồi! Tên chủ nhân cuốn sổ này là David Copperfield.
- Anh ta viết những gì trong sổ thế?
- Để tôi xem... Mà chúng ta không vào trong phòng đi à?
- Xin lỗi, tôi háo hức quá!
Gatrix cười bẽn lẽn, đưa tay gãi gãi đầu. Lần này Gatrix đứng lên trước, để đám sinh thể rút lui sạch, sau đó Taara mới tiến tới đạp cửa. Khi hai cánh cửa bật mở, một mùi ẩm mốc của giấy xộc thẳng vào mặt họ.
- Có vẻ như căn phòng này cũng không có thứ gì sẽ nhảy bổ ra tấn công chúng ta rồi!
- Chuyện này khá dễ hiểu! Như lúc con oán hồn dám xâm phạm vào phạm vi hoạt động của bóng ma, nó đã bị bóng ma sợ hãi đánh chết. Chứng tỏ các lính gác có ý thức lãnh thổ rất mạnh, và chúng tuyệt đối không cho phép "tộc" khác được tồn tại trong địa bàn của chúng. Tất nhiên đây cũng chỉ là giả thuyết của tôi, cẩn thận vẫn hơn!