Ta ý đồ né tránh, lại đổi lấy càng sâu cưỡng ép. Này tính cái gì? Vừa đấm vừa xoa sao? Ôn nhu dụ hống bất thành sẽ bạo lực giữ lấy? Có phải tối nay đem thân mình cho ngươi, ta liền đổi lấy được tự do hay không?
Ta thả lỏng thân thể, mặc gã làm. Trước khi hừng đông rốt cuộc gã mới chịu rời khỏi cơ thể ta,“Nếu không muốn làm nữa, hãy để ta đi!” Ta khàn khàn mở miệng.
Hai mắt Trác Anh đỏ đậm, không biết là bởi vì một đêm không ngủ hay là bị ta chọc giận.“Thế nhân đều nói ‘Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái’, ngươi hiện tại ngay cả giường của ta cũng chưa bước xuống, đã nghĩ muốn rời khỏi ta?”
“Thế nhân cũng nói ‘Con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa’, ta chỉ là một cửu vọng nô được người chuộc ra từ Nam Phong quán, chúng ta không phải vợ chồng!” Lời nói của ta làm bị thương gã cũng làm chính mình bị thương. Thân phận Cửu vọng nô là vết sẹo vĩnh viễn không thể xoá đi trên người ta, lần này ta muốn tự mình xé mở vết sẹo này chỉ vì có thể rời đi gã.
“Vì rời đi ta mà không tiếc đánh vào chỗ đau của mình, xem ra ngươi thật sự rất chán ghét ta!” Trác Anh xoay người ăn mặc chỉnh tề, sau đó mang nước tới rửa sạch một thân dấu vết sau hoan ái cho ta.
Ai đều không mở miệng nói chuyện, trong phòng chỉ có tiếng nước bì bõm mà thôi. Đợi đến lúc ta cũng y quan chỉnh tề,“Lần này ta có thể cho ngươi đi, nhưng nếu có một ngày ngươi lại bước vào Hoắc phủ, ta sẽ cho nó là thiên ý, cả đời cũng không buông ra ngươi! Khi đó ngươi chính là thê tử của ta, nghe rõ rồi chứ?”
Gã điên rồi sao? Cưới một nam nhân làm vợ cũng liền thôi, dù sao đã có Hoắc ngạn dám làm người tiên phong, gã thế nhưng muốn kết hôn với một tiểu quan nhi…….“Chỉ cần ngươi cho ta đi, ta sẽ không trở về!”Ta tin chắc như vậy, nhưng không nghĩ tới chỉ có năm ngày ta liền quay về nơi “sẽ không trở về” này.
Ta ngồi ở trước giường Vũ Sinh, trông chừng hắn đang mê man. Hai ngày nay phát sinh chuyện đến bây giờ ta đều cảm thấy như là một giấc mộng.
Buổi tối ba ngày trước, Trác Anh cùng Hoắc Ngạn đi Phật Lân biệt viện. Sau khi bọn họ rời khỏi, một đám đại hán vọt vào bắt ta cùng Vũ Sinh ngủ ở cách vách đi.
Bọn họ ngoại trừ nói vài câu không dễ nghe, cũng hứa hẹn không làm khó chúng ta, chỉ là trói chặt tay chân rồi nhốt tại một gian phòng nhỏ tối tăm.
Bọn họ làm cho Vũ Tiêu đi truyền tin cho Hoắc Ngạn, qua lời nói của bọn họ, ta biết bọn họ là cừu gia của Hoắc Ngạn. Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo không phải đến vì gã!
Không biết qua bao lâu, cha vũ Sinh cũng bị trói đến, xem ra chúng ta đều là lợi thế dùng để uy hiếp Hoắc Ngạn ngày mai. Bằng quan hệ của người nọ cùng Hoắc Ngạn, sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Trong lòng ta âm thầm khẩn cầu Bồ Tát cho ngày mai gã đừng xuất hiện.
Nhưng mà Bồ Tát không có hiển linh, ngày hôm sau ta ở đỉnh núi Vọng Phật gặp được gã. Tay chân bị trói, miệng bị nhét khăn, ta chỉ có thể giống người ngoài cuộc bàng quan nhìn sự tình phát triển.
Ta thật không ngờ người đâm Hoắc Ngạn một dao lại là Trác Anh.“Đừng trách ta, ta chỉ là muốn cứu Cửu nhi, hắn đối với ta rất trọng yếu.” Trác Anh tựa hồ mang theo mặt nạ, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn.
Vì ta? Lúc ở Phật Lân biệt viện, vũ Sinh nói cho ta biết Trác Anh là biểu đệ của Hoắc Ngạn, là người thân duy nhất mà Trác Anh thừa nhận, hiện tại thế nhưng gã vì ta mà đâm người thân duy nhất của gã một dao?
Kế tiếp hết thảy chỉ có thể dùng hỗn loạn để hình dung, chờ khi ta ý thức được sự tình chấm dứt ta đã ngồi ở chỗ này.
Lúc Vũ Sinh tỉnh lại cũng là lúc ta vừa vặn nhớ lại xong, bộ dáng là lạ của hắn làm cho ta không yên lòng, muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông. Ta ngay cả quên trấn an Vũ Sinh, chạy ra cửa tìm Hoắc Ngạn.