• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn một mình yên tĩnh.” Vũ Sinh đối nha hoàn đứng ở bên giường phân phó.

“Nhưng mà, Sinh chủ tử, ngươi……” Tiểu nha đầu hiển nhiên đã được phân phó qua là không thể để cho Vũ Sinh một mình.

“Đi ra ngoài!” Vũ Sinh đề cao thanh âm.

Chưa bao giờ gặp qua Vũ Sinh phát giận nên tiểu nha hoàn có chút không biết làm sao,“Đi ra ngoài đi, ta sẽ không luẩn quẩn trong lòng.” Vũ Sinh xoay người nằm nghiêng, đem gương mặt hướng phía trong giường.

Hồi lâu sau, Vũ Sinh nghe thấy tiếng mở cửa. Rốt cuộc đi rồi sao? Rốt cuộc có thể cho hắn một mình liếm thỉ miệng vết thương rồi sao?

Hoắc Ngạn nghe xong lời Cửu nói liền vội vàng chạy về Trúc Hiên, ở cửa đụng phải nha hoàn định rời đi, đưa ngón tay lên miệng ra hiệu chớ có lên tiếng rồi nghiêng người vào nhà. Thân ảnh nho nhỏ trên giường run nhè nhẹ, hắn vẫn còn thương tâm sao?

“Khổ sở liền khóc thành tiếng, không cần uỷ khuất chính mình.” Hoắc Ngạn ngồi xuống bên cạnh, đem Vũ Sinh cả người lẫn chăn ôm vào trong lòng.

“Ngạn?” Vũ Sinh kinh hỉ nhìn Hoắc Ngạn, định vươn tay sờ sờ khuôn mặt quen thuộc kia, nhưng chưa kịp chạm tới đã rụt tay về.

“Làm sao vậy?” Hoắc Ngạn có chút khó hiểu hỏi.

Vũ Sinh chỉ cười không nói. Thế này là đủ rồi, có thể lại nhìn thấy mặc dù là ảo ảnh cũng tốt. Ảo ảnh tốt đẹp như vậy, chạm vào sẽ biến mất đi?

“Không hỏi ta làm cái gì đi sao?” Hoắc Ngạn ôn nhu ở bên tai Vũ Sinh hỏi.

Vũ Sinh có chút hoảng sợ lắc đầu,“Không, đừng nói!” Lão nhân gia nói qua, nếu người đã mất ở dương gian còn có người lưu luyến, hồn phách sẽ trở về thăm hỏi. Người còn sống không thể truy vấn chuyện của cố nhân, nếu không cố nhân không thể trở về dương thế nữa.

Vũ Sinh không muốn nhìn không thấy Hoắc Ngạn, cho nên,“Đừng nói, cầu ngươi đừng nói.”

Hoắc Ngạn nghĩ đến Vũ Sinh là không thể thừa nhận tin tức phụ thân chính mình qua đời, cho nên cũng không nói gì nữa, chỉ là nhẹ nhàng mà vỗ về bé trong lòng.

“Ngạn, làm cho ta đi theo ngươi đi.” Vũ Sinh đem mặt mai nhập vào trước ngực Hoắc Ngạn nhỏ giọng nói.

Kinh hỉ vì tiểu tử kia đột nhiên thân mật gọi y như thế, Hoắc Ngạn nhất thời không phản ứng lại câu nói đầy hàm nghĩa của Vũ Sinh. Lập tức –“Ngươi muốn theo ta đi chỗ nào?” Trong lời nói của Hoắc Ngạn ẩn hàm một tia nghi hoặc.

Vũ Sinh đem gương mặt càng gần sát trong ngực Hoắc Ngạn,“Ta hảo luyến tiếc cha, hảo luyến tiếc ngươi, ta không muốn một mình……”

“Tiểu đứa ngốc của ta,” Hoắc Ngạn nâng cằm Vũ Sinh lên, làm cho ánh mắt hai người nhìn nhau,“Ta làm sao có thể bỏ ngươi lại một mình? Vừa rồi muốn chạm vào ta lại không dám, là sợ ta biến mất sao?”

Hoắc Ngạn buông ra cằm Vũ Sinh, ngược lại bắt lấy tay nhỏ bé của hắn áp vào bên mặt mình,“Ta không phải quỷ, lại càng không là ảo giác. Ta sẽ không biến mất, ta sẽ vẫn ở cùng ngươi.”

Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp làm cho Vũ Sinh mở to hai mắt,“Nóng?” Sau kinh ngạc ngắn ngủi, Vũ Sinh mạnh ôm lấy Hoắc Ngạn,“Thật tốt quá, ngươi không có việc gì, thật tốt quá, thật tốt quá……”

Hoắc Ngạn siết chặt thân thể nhỏ bé tinh tế kia, một tay nhẹ nhàng trấn an,“Ta không sao, ta không sao……”

Kích động qua đi, hai người thả lỏng lực đạo ôm lẫn nhau, nhưng Vũ Sinh vẫn dựa sát vào trong lòng Hoắc Ngạn,“Kia, là chuyện gì xảy ra? Ta rõ ràng nhìn thấy chuỷ thủ……”

“Trên đường làm một chút tiểu xiếc, thủ thuật che mắt mà thôi.” Hoắc Ngạn mỉm cười vì Vũ Sinh giải thích nghi hoặc. Như vậy ôm nhau mà ngồi cảm giác thật sự tốt lắm, y còn tưởng rằng không thể đem bé ôm vào trong ngực.

“Nhưng mà thật nhiều máu……” Nghĩ đến trường hợp ngay lúc đó, Vũ Sinh lại lần nữa sắc mặt trắng bệch.

“Không sợ, kia đều là máu gà, không phải của ta.”

Thanh âm ôn nhu trấn an Vũ Sinh sợ hãi,“Ngươi không có việc gì, kia cha hắn……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK