“Ta muốn như thế nào đều có thể, không phải sao?” Hoắc Ngạn khiêu khích lên tiếng.
Vũ Sinh xoay mặt sang một bên, không hề nhìn y. Vũ Sinh yên lặng nói với chính mình: Không nhìn, không nghe, không nghĩ sẽ không sợ hãi.
Nghĩ đến người này đối chính mình khinh thường, Hoắc Ngạn buồn bực tách ra hai chân hắn, ý đồ đem cường tráng của chính mình đỉnh tiến vào gian cổ mật của Vũ Sinh.
“A –!” Vũ Sinh kêu thảm thiết ra tiếng, lập tức cắn môi dưới nhịn xuống đau đớn xé rách kia.
Phát hiện hắn cắn môi nhịn đau, Hoắc Ngạn thân thủ nắm lấy hai má hắn,“Ta nói rồi, không chuẩn ngươi lại khi dễ nó!” Nói xong, đem môi chính mình áp lên.
Đầu lưỡi giảo hoạt ôm lấy đầu lưỡi định trốn tránh kia, dây dưa đùa bỡn, sau đó đem nó kéo vào trong miệng chính mình hút. Cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm hồng, Vũ Sinh mới có cơ hội thở dốc.
Hoắc Ngạn đem nam tính tráng kiện nhét vào cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của hắn,“Cho ta thêm!”
Vũ Sinh kỹ xảo so ra kém hơn danh kỹ thanh lâu nhiều lắm, trúc trắc ngay cả cơ bản hàm duyện cũng không biết.
Khoá ngồi ở trước ngực Vũ Sinh, Hoắc Ngạn lơ đãng nhìn thấy bình sứ nơi gối đầu, là dầu bôi trơn mà tối hôm qua bọn nha hoàn chuẩn bị sao? Vừa vặn, người dưới thân đang rất cần được can thiệp.
Hoắc Ngạn từ trong miệng Vũ Sinh rút ra phân thân, lấy tay chấm chút dầu trơn lung tung ở huyệt khẩu hắn vẽ loạn vài cái, liền dũng mãnh đỉnh nhập vào đoá hoa hãy còn ướt đẫm.
“A!” Vũ Sinh lại kêu thảm thiết, nhưng vừa mới vang lên, đã bị Hoắc Ngạn phong toả đôi môi.
Đau quá! Vũ Sinh thống khổ nhăn lại mi, hắn không biết vì cái gì đau đớn như vậy mà chính mình lại không thể ngất xỉu đi.
“Nói ngươi là người của ta!” Hoắc Ngạn thừa dịp Vũ Sinh đang thống khổ thất thần mà dụ dỗ hắn.
“Ta là của ngươi……” Ta là nam thê ngươi mua về! Không đợi Vũ Sinh nói xong, hắn chịu không được kịch liệt đau đớn, như nguyện ngã vào hắc ám.
Phát giác người dưới thân mất đi ý thức, Hoắc Ngạn dừng động tác trừu sáp, xoay người nằm ở bên cạnh Vũ Sinh, nhớ tới tình hình lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Đó là ngày mà sau khi Hoắc Ngạn cùng mấy lão bất tử trong nhà lại một lần nữa ám đấu. Mấy lão già chịu thiệt kia muốn hoà nhau nhất thành, liền cưỡng chế y cưới một danh môn khuê tú làm thê tử, nếu không bọn họ sẽ làm chủ. Thái độ của Hoắc Ngạn đối với việc này là: Ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt đến bọn họ một cái liền kỵ mã ra khỏi thành tuần tra hiệu buôn.
“Lão gia thật muốn nghe theo mấy lão nhân kia an bài, cưới một tiểu thư khuê các trở về?” Vẫn đi theo bên cạnh Hoắc Ngạn, Trác Anh lo lắng hỏi.
“Ngươi cảm thấy có khả năng sao?” Hoắc Ngạn liếc Trác Anh một cái.
Khi nói chuyện, Hoắc Ngạn chú ý tới ven đường có một đống củi lớn đang di động, liền giục ngựa đi hai bước đến phía trước “đống củi”, mới phát hiện là một đứa bé nhỏ gầy, trên lưng đang cõng một đống củi so với hắn còn muốn cao hơn, cố hết sức đi về phía trước.
Đứa nhỏ kia mặc bộ y phục che kín mụn vá cứ như khất cái, nhìn không ra là nam hay là nữ, “Ta thà rằng cưới cô thôn nữ này, cũng sẽ không cưới khuê tú mà mấy lão bất tử kia an bài cho ta!” Hoắc Ngạn nói xong liền giơ roi giục ngựa đi, lưu lại Trác Anh giật mình nhìn đứa nhỏ kia.
Đó là lần đầu tiên y cùng Vũ Sinh gặp mặt, gặp thoáng qua.
Vài ngày sau, Hoắc Ngạn tuần tra trở về chợt nghe nói các trưởng bối Hoắc gia đang thay y tuyển chọn tân nương, nhưng mà mọi người khắp kinh thành ai cũng sợ hãi ác danh bên ngoài của Hoắc Ngạn, không hộ người trong sạch nào nguyện ý mà đem khuê nữ nhà mình gả cho y.
Nghe thế, Hoắc Ngạn cười lạnh mấy tiếng, mệnh lệnh Trác Anh:“Còn nhớ rõ thôn nữ chúng ta gặp khi ra khỏi thành không? Đi tìm cho ta, rồi chọn ngày hoàng đạo, lão gia ta muốn cưới vợ!”
“Vì cái gì?” Trác Anh không nghĩ tới lão gia vì giận dỗi mà muốn thực hiện lời nói.
“Bởi vì nàng không phù hợp với tiêu chuẩn tuyển tức phụ của mấy lão già kia!” Hoắc Ngạn ác ý cười.
“Nhưng, nhưng hắn là nam đứa nhỏ a?” Trác Anh không tin người có ánh mắt lợi hại như lão gia lại nhìn không ra.
“Nga? Ta lại không chú ý.” Hoắc Ngạn cười đến càng thoải mái “Vậy càng tốt, mặc kệ bao nhiêu bạc, mua hạ hắn cho ta. Ta muốn cưới hắn làm vợ!”
Hoắc Ngạn không cần biết cưới ai làm vợ, chỉ cần có thể làm cho mấy lão gia này mất hết mặt mũi, y liền kiếm được.
Động phòng nến đỏ, lần thứ hai gặp lại hắn đã là thê tử của y.
Một trăm lượng, ở trong mắt Hoắc Ngạn xem ra chỉ là giá của một nô tài bán đứt chung thân, nhưng y lại được một thê tử.
Bái thân ngày đó Vũ Sinh ngượng ngùng, bất lực, tuyệt vọng cùng nước mắt đều làm cho tâm Hoắc Ngạn động. Nhưng đó chỉ là tâm động, không phải làm cho người ta mất hết lý trí, cũng không phải là thích hay là — yêu.
Kế tiếp, Hoắc Bái Đình đối hắn chú ý, Vãn Thúy cùng hắn thân cận, làm cho Hoắc Ngạn cảm thấy vật sở hữu của chính mình bị mơ ước, vì thế y đem Vũ Sinh đặt ở chỗ mà mỗi ngày y có thể nhìn thấy được.
Thấy được nhiều hơn, sẽ không khó để phát hiện tâm tư mâu thuẫn của hắn. Cùng lúc, hắn cố gắng chặt đứt hy vọng rời đi Hoắc gia của chính mình, rồi lại thuận theo Hoắc Ngạn với mỗi một yêu cầu. Về phương diện khác, hắn tưởng niệm đệ đệ, không tình nguyện lấy thân nam nhi hầu hạ dưới thân Hoắc Ngạn.
Vũ Sinh không biết tâm tư hắn mâu thuẫn như vậy hấp dẫn tầm mắt Hoắc Ngạn, chính là thiên tính mềm mại hắn thiếu tinh thần đấu tranh, làm cho Hoắc Ngạn cảm thấy mất chút thú vị.
Sau đó, Vũ Sinh tránh né cùng cự tuyệt khơi dậy chinh phục dục cùng giữ lấy dục của Hoắc Ngạn.
Cởi bỏ dây trói cho người bên cạnh, Hoắc Ngạn xoay người xuống giường mặc quần áo, sau đó rời đi.
Mở cửa, nhìn thấy sắc mặt lo lắng của vài nha hoàn bên người Vũ Sinh,“Đi thỉnh lang trung.” Hoắc Ngạn mặt không chút thay đổi nói.
“Coi chừng hắn, đừng cho hắn xông loạn đến nơi không thể đi nữa!” Hoắc Ngạn ngăn lại Vãn Thúy định vào nhà thăm hỏi Vũ Sinh,“Trừng phạt còn chưa chấm dứt đâu!”