“Nhưng mà cho dù không nói hận cũ ngày xưa, chỉ cần nói thù mới hiện tại, ta cũng không nghĩ buông tha bọn họ.” Hoắc Ngạn duỗi cánh tay ra đem Vũ Sinh kéo đến đứng bên cạnh,“ Nhàn ngôn bên ngoài chắc là các ngươi nghe được không ít? Liền bởi vì hắn là người của ta nên bị bọn họ nhục nhã sao?”
“Hoắc gia là bản địa vọng tộc, làm gia chủ mà ngài lại cưới một nam thê tự nhiên sẽ khiến cho dân chúng nghị luận. Tại sao lại liên quan đến gia phụ?” Có người phản bác.
“Xuất xứ của những nhàn ngôn kia, hừ, các ngươi so với ta phải rõ ràng hơn chứ? Ta đoán chính là một người trong số các ngươi truyền ra.” Hoắc Ngạn thưởng thức tay nhỏ bé của Vũ Sinh, cũng không thèm nhìn tới bọn họ.
“Gia chủ vô chứng vô cứ sao có thể vọng ngôn?” Thư sinh vừa rồi lại lên tiếng.
“Muốn chứng cớ? Hảo, nhìn cũng đừng hối hận.” Hoắc Ngạn liếc mắt nhìn thư sinh một cái.
“Không, không, không, không cần. Mặc kệ là ai rải nhàn ngôn, chúng ta đem nó bình ổn là được.” Lập tức có người ngăn cản Hoắc Ngạn.
“Vậy chờ nhàn ngôn trên đường không còn nữa ta sẽ đi cứu bọn họ, nếu bọn họ chờ được đến khi đó.” Hoắc Ngạn nói không đến nơi đến chốn.
“Điều này sao có thể? Án này sắp thăng đường xét xử, một khi phán, muốn lật lại bản án có thể gặp khó khăn!” Thư sinh lo lắng kêu.
“Nga, vậy các ngươi cần phải hành động nhanh lên!” Hoắc Ngạn nhún vai tỏ thái độ như sự không liên quan mình.
“Lão gia,” Vũ Sinh nhẹ nhàng nói,“Này nhàn ngôn toái ngữ, đang là đề tài sôi nổi của mọi người, ngài cũng đừng làm khó bọn họ.”
Hoắc Ngạn liếc Vũ Sinh một cái,“Lúc ngươi trốn đi vụng trộm khóc, bọn họ có thương hại ngươi không?”
“Lão gia, ta chịu nhiều uỷ khuất cũng không sao, nhưng đây lại là mấy mạng người, cầu ngươi giúp bọn họ đi!” Vũ Sinh khẩn cầu.
Hoắc Ngạn trầm ngâm một chút,“Là ngươi cầu tình ta mới giúp bọn họ, nếu không bọn họ chết vạn lần ta cũng mặc kệ.”
“Tạ gia chủ!” Mọi người sợ Hoắc Ngạn đổi ý, vội vàng nói tạ ơn.
“Không cần cảm tạ, ta chỉ cứu tánh mạng bọn họ, cho dù các ngươi tìm đến Sinh nhi cầu tình cũng vô dụng.” Diễn trò không thể quá mức, Hoắc Ngạn biết rõ đạo lý này. Tất cả mọi người biết y hận nhất mấy lão già kia, nếu y hứa hẹn làm cho bọn họ bình an vô sự, những người trước mắt này tuyệt đối sẽ không tin tưởng, hơn nữa y muốn cho mấy lão già đó sống không bằng chết, nên sao có thể cho bọn họ thoát cực khổ chứ?!
Vài ngày sau, vụ án đương gia các tư gia của Hoắc gia vận chuyển diêm có phán quyết cuối cùng — nghi phạm sở hữu giống nhau lưu đày biên cương.
“Lão gia, ngươi thật đúng là giết người không thấy máu a!” Trong thư phòng, Trác Anh trêu chọc Hoắc Ngạn.
“Mắt nào của ngươi thấy ta giết người?” Hoắc Ngạn tâm tình tốt lắm đáp lời, rốt cuộc đã báo được thù, muốn tâm tình không tốt cũng khó.
“Đây mới là chỗ cao minh của ngươi a! Làm cho quan phủ đưa bọn họ lưu đày, chẳng phải giống như giết bọn họ rồi sao?” Trác Anh bắt đầu nói ra kế hoạch của Hoắc Ngạn,“Đầu tiên là rút về ngân lượng viện trợ, làm cho mấy lão già kia nghĩ đến ngươi muốn bắt đầu trả thù.”
“Ta muốn bắt đầu trả thù, đúng vậy a.”
Trác Anh không để ý tới y, tiếp theo nói:“Ngươi trả thù bước đầu tiên, là buộc bọn họ tìm cơ hội xuống tay trước. Sau đó ngươi cố ý cùng thương nhân hải ngoại cãi nhau, làm cho bọn họ tưởng đã có được cơ hội kiếm một số tiền lớn, trên thực tế ngươi đã sớm thông đồng với hải tặc, muốn hải tặc cướp đi số hàng hoá đó! Mấy lão già kia ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo……”
“Không chỉ là mất gạo, mà là gia sản bọn họ sở hữu.” Hoắc Ngạn sửa đúng.
“Là gia sản sở hữu cộng thêm ngân lượng vay mượn bên ngoài nữa!” Trác Anh lắc đầu,“Chậc chậc, bọn họ thật sự là liều mạng, cũng không ngẫm lại nếu thực sự nhiều lợi nhuận như vậy, làm sao ngươi có thể cùng người ta nháo phiên!”
“Cái hàng hoá man di kia đúng thật là không tồi, đáng tiếc hắn ra giá quá cao, cho dù vận trở về chỉ sợ cũng không có bao nhiêu lợi nhuận.” Hoắc Ngạn đánh giá đúng trọng tâm.
“Mấy lão gia đó còn tưởng rằng đã chiếm được đại tiện nghi, không nghĩ tới lại rướt một đống chủ nợ tới cửa. Sợ ngươi biết bọn họ muốn lật đổ ngươi, cho nên cũng không dám hướng ngươi cầu viện, bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn hướng đi là bí quá hoá liều.” Trác Anh có chút đồng tình bọn họ, nhưng không mấy thật tình.
“Đúng vậy, mỗi một bước đều nằm trong dự liệu! Ngươi biết nhiều chuyện của ta như vậy, cẩn thận ngày nào đó ta giết người diệt khẩu!” Hoắc Ngạn hỉ giận không hiện ra sắc, uy hiếp cũng là mặt không chút thay đổi.
“Cũng thế thôi, ngươi biết chuyện của ta cũng không thiếu.” Trác Anh bĩ bĩ trả lời, tuyệt không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy vui mừng. Gã biết nếu Hoắc Ngạn muốn giết gã diệt khẩu sẽ không nhắc nhở gã, uy hiếp gã chỉ là đang nhắc nhở gã phải giữ bí mật, cẩn thận hoạ là từ miệng mà ra.
Hai người tương đối trầm mặc trong chốc lát,“Ngươi vì cái gì phải dùng một số tiền lớn như vậy bảo hộ tánh mạng bọn họ? Không cần nói cho ta biết ngươi là muốn thoát khỏi can hệ, bọn họ một mình vận diêm bị khảm đầu ngươi cũng không bị chỉ trích nặng.” Trác Anh lo lắng hỏi, chỉ một tia lửa, không thể không phòng a.
“Một đao khảm rơi đầu, chết kiểu này rất tiện nghi bọn họ, ta muốn bọn họ trước khi chết nhận hết cực khổ.”
“Nếu bọn họ trở về báo thù thì làm sao đây? Bọn họ tài trí cũng không bình thường!” Trác Anh bắt đầu sốt ruột.
“Nghĩ thông suốt thì đã sao? Bọn họ về được sao? Có thể sống được bọn họ nên mừng thầm mới đúng.” Hoắc Ngạn không cho là đúng.
“Vậy còn con cháu bọn họ thì sao? Ngươi tài cán vì cha nương ngươi báo thù, bọn họ sẽ không tài cán vì tổ phụ bọn họ báo thù sao?” Trác Anh có chút tức giận. Hoắc Ngạn này chỉ vì thống khoái, liền ngay cả mạng nhỏ cũng không để ý!
“Ta chỉ sợ bọn họ không đến.” Hoắc Ngạn tự phụ nói.
“Ngươi……” Trác anh vừa vội vừa tức,“Ngươi đừng làm phiền hà người khác!”
“Ngươi sợ bị ta liên luỵ sao?” Bên cạnh y đã không còn ai có thể bị y liên luỵ nữa.
Trác Anh thở dài,“Ta đương nhiên không sợ, nhưng còn Vũ Sinh thì sao? Ngươi không phải đã quyết định không để hắn đi rồi sao?”
Nghe Trác Anh nhắc tới Vũ Sinh, Hoắc Ngạn sửng sốt. Nguyên lai bên cạnh y còn có một bé, thế nhưng y lại lợi dụng hắn lần nữa, vì làm cho con cháu những người đó đến cầu tình hơn nữa tin tưởng là y cứu người.
“Ta sẽ bảo hộ hắn.” Sau một lúc lâu, Hoắc Ngạn phun ra một câu.
Lúc này bọn họ thật không ngờ lời Trác Anh nói lại thành sự thật. Ngày sau, những chuyện phát sinh liên tiếp đều chứng minh cho câu “Trảm thảo bất trừ căn, xuân phong suy hựu sinh” (trừ cỏ không trừ tận rễ, gió xuân thổi nó lại sinh), bất quá đây đều là chuyện về sau.
“Ân.” Trác Anh tin tưởng Hoắc Ngạn nói được sẽ làm được. Lập tức gã lại hỏi,“Xử lý như thế nào bọn người bên ngoài loạn nói huyên thuyên?”
“Không cần để ý đến bọn họ, chờ bọn họ nhàm chán sẽ không còn ai quan tâm nhàn thoại nữa.” Đạo lý “Phòng dân chi khẩu, thậm vu phòng xuyên” (phòng chống miệng lưỡi người đời còn khó hơn là ngăn nước sông chảy) Hoắc Ngạn vẫn là biết, bởi vậy y quyết định cho chúng nó chậm rãi bình ổn.
“Nhưng mà bọn họ đã xôn xao mấy tháng.” Trác Anh nhíu mày, những người đó đều không có việc gì khác để làm sao? Thế nhưng đối với nhàn thoại như thế lại làm không biết mệt.
“Vậy giúp bọn họ tìm vài đề tài mới mẻ đi.” Hoắc Ngạn thuận miệng trả lời.
Chẳng biết nói thì dễ mà làm thì khó, Trác Anh vắt hết óc cũng không dời đi được sự chú ý của mọi người, chỉ có thể nói Hoắc Ngạn rất xem nhẹ mị lực chính mình. Cho đến cửa ải gần cuối năm, mọi người bắt đầu lo lắng đón tân niên, chủ đề“nam tức phụ Hoắc gia” lưu hành trên phố chuyển thành “Lễ mừng năm mới chuẩn bị cái gì”.
Mọi người ở Hoắc gia nhẹ nhàng thở ra rồi bắt đầu vì tân niên làm chuẩn bị. Giao thừa sẽ phát sinh chuyện gì? Tân niên đối Vũ Sinh mà nói là bắt đầu cuộc sống mới hay là tiếp tục bất hạnh?