Nàng không có sự ngượng ngùng như người nọ, không có sự đơn thuần như người nọ, càng không có thân mình tinh tế đơn bạc như người nọ. Hoắc Ngạn càng so sánh càng nghĩ đến Vũ Sinh hảo, nghĩ đến Vũ Sinh hảo khiến cho dục hoả vừa mới bình ổn lại thiêu đốt lên……
Vì thế, suốt một đêm, Hoắc Ngạn nhớ lại rồi phát tiết, phát tiết rồi nhớ lại, cứ tuần hoàn như vậy mà vượt qua.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu đến trong phòng, Hoắc Ngạn mới dừng động tác liên tục suốt đêm xoay người xuống giường, mặc quần áo rời đi.
Đi ra khỏi Điệp Vũ Lâu, Hoắc Ngạn luôn ẩn ẩn cảm thấy bực mình. Rõ ràng phát tiết cả đêm, tại sao còn không thoả mãn?
Ngồi trên nhuyễn kiệu chờ đã lâu, Hoắc Ngạn quyết định không suy nghĩ đến việc đó nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Trở lại Hoắc phủ, Hoắc Ngạn không có ngừng lại trực tiếp đến thư phòng bắt đầu một ngày công tác.
Mà sau khi Hoắc Ngạn rời đi, Vũ Sinh vẫn không hề động đậy, ngơ ngác nhìn phòng ở trở tối, lại chậm rãi biến sáng, không ngừng mà trách cứ chính mình không nên chọc Hoắc Ngạn giận bỏ đi.
“Chi nha ~”
Nghe thấy cửa phòng mở Vũ Sinh lập tức nhảy xuống giường,“Lão gia……”
“Sinh chủ tử?” Bích Tình vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vũ Sinh,“Lão gia không ở đây sao?”
“Bích, Bích Tình.” Không phải y! Đáy lòng Vũ Sinh có một sự thất vọng nói không ra lời.
“Sinh chủ tử? Ngài làm sao vậy? Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?” Bích Tình vội vàng buông chậu rửa mặt trong tay, đặt tay lên trán Vũ Sinh xem có nóng lên hay không.
“Ta không sao, tối hôm qua ngủ không tốt mà thôi.” Vũ Sinh không có cự tuyệt hảo ý của Bích Tình, mặc nàng sờ tới sờ lui.
“Vậy thì ngài ngủ tiếp trong chốc lát nữa đi, ta không phiền ngài.” Bích Tình nói xong định nâng Vũ Sinh lên giường.
“Bích Tình, ta không sao, ngươi có thể giúp ta hỏi thăm một chút lão gia ở đâu được không?” Vũ Sinh đẩy ra tay Bích Tình, có chút lo lắng nói.
“Xảy ra chuyện gì?” Bị cảm xúc khẩn trương của Vũ Sinh cuốn hút, Bích Tình bất an hỏi.
“Ta, ta tối hôm qua……, ta tối hôm qua chọc lão gia nổi giận.” Vũ Sinh nói không nên lời chính mình tối hôm qua phá huỷ Hoắc Ngạn hưng trí cầu hoan.
Cao thấp đánh giá Vũ Sinh một phen,“Lão gia đánh ngài?”
Vũ Sinh lắc đầu.
“Mắng ngài?”
Vũ Sinh lại lắc đầu.
“Vậy không có việc gì!” Bích Tình cười nói. Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của Vũ Sinh, Bích Tình bổ sung,“Người chọc lão gia tức giận đã sớm đầu thai vài lần.” Ngẫm lại nói như vậy có khả năng doạ đến Vũ Sinh, Bích Tình lại thay đổi cách nói khác,“Người chọc lão gia tức giận không thể gặp được mặt trời ngày hôm sau……. Cũng không đúng, tóm lại, lão gia không có nổi giận với ngài đâu!”
“Nhưng mà……” Vũ Sinh muốn nói lại thôi. Hắn làm sao có thể nói với Bích Tình: Hoắc Ngạn nổi giận, bởi vì tối hôm qua hắn không làm cho y thoả mãn.
“Không cần nhưng mà, nếu ngài thật sự sợ lão gia tức giận, vậy thì vào bữa tối làm nhiều đồ ăn một chút hướng hắn bồi tội. Lão gia nhất định sẽ không giận nữa! Hiện tại ngài ngủ trước một hồi đi!” Bích Tình cắt ngang sự lo lắng của Vũ Sinh, đưa hắn lên giường nằm hảo.
Kế hoạch tốt đẹp của Bích Tình không thực thi được, bởi vì đêm đó Hoắc Ngạn không có đến Trúc Hiên.
Đợi từ lúc hoàng hôn cho đến khi lên đèn rực rỡ, Hoắc Ngạn vẫn không xuất hiện.“Vũ Sinh phụ thân, ta đói bụng!” Mấy đứa nhỏ không chịu được đói, ôm bụng tội nghiệp nhìn Vũ Sinh.
“Chúng ta ăn trước đi.” Vũ Sinh có chút thất vọng nói. Lão gia quả nhiên là nổi giận!
Vũ Sinh thật không biết mùi vị của bữa tối nay ra sao, tiễn bước bọn nhỏ,“Bích Tình, lão gia hẳn là còn tại thư phòng? Chúng ta làm chút thức ăn khuya đưa qua được không?”
“Ha ha, Sinh chủ tử thật đúng là hiền thê a!” Không biết tình huống Bích Tình cười trêu chọc.
Vũ Sinh cười khổ một chút. Hiền thê sao? Hy vọng lão gia không nổi nóng.