“Làm càn, ngươi sao dám đối tổ tông bất kính? Bái Đình tiểu tử, đây là người mà ngươi chọn lựa sao?!” Lão giả tức giận đến râu vểnh lên, trừng mắt.
“Được, các ngươi không phải là sợ đại bá phụ đi rồi, liền mất kim bài tha tội, ta sẽ động thủ sửa chữa các ngươi sao?” Hoắc Ngạn khinh miệt nói.
“Quả nhiên, lang là dưỡng không quen,” Trung niên nam tử oán giận nói,“Bái Đình ngươi……”
“Tứ thúc, ta đã thực hiện xong ước định năm đó, hai mươi năm chi kỳ đã đến, các ngươi không có lý do gì giữ ta lại nữa.” Hoắc Bái Đình vẻ mặt hờ hững nói. Vũ Sinh chưa bao giờ gặp qua đại bá phụ lạnh lùng như thế.
“Hai mươi năm chi kỳ……” Lão giả như là đột nhiên nhớ lại sự việc lúc trước,“ Lúc trước ngươi vì tiểu tử này hối hôn, cùng chúng ta ước định trong hai mươi năm tuyệt đối sẽ coi chừng hắn. Còn nói hắn chỉ là một đứa nhỏ, hai mươi năm cũng đủ làm hắn quên chuyện xưa, ngươi sớm có dự mưu?”
“Ta cũng không nghĩ tới Ngạn nhi lại chấp nhất như vậy……”
“Vậy ngươi hiện tại muốn như vậy mà rời đi? Nói đến thì chúng ta là vì ai? Còn không phải là vì ngươi!” Lão giả truy vấn.
“Cho nên ta hộ các ngươi hai mươi năm, đã muốn hết lòng quan tâm giúp đỡ.” Hoắc Bái Đình nhìn mặt người ở giữa phòng nói.
“Hết lòng quan tâm giúp đỡ? Này rõ ràng là lúc trước ước định tốt! Ngươi có thể dưỡng tên dã loại này, thì phải đảm bảo chúng ta bình an!”
“Dã loại? Nói hay lắm! Vũ nhục gia chủ, Trác Anh, vả miệng!” Hoắc Ngạn như là đột nhiên tinh thần tỉnh táo, hưng trí bừng bừng muốn Trác Anh đi vả miệng nam tử trung niên vừa mới nói năng lỗ mãng.
“Không biết sống chết!” Trác Anh tuân lệnh, lắc đầu thở dài đi hướng nam tử.
“Ngươi dám? Bái Đình ngươi mặc bọn họ làm bậy sao?” Nam tử cuống quít hướng Hoắc Bái Đình cầu cứu.
“Tứ thúc, ngươi nên biết, ta muốn làm không chỉ có như thế! Năm đó các ngươi hợp mưu hại chết người ta yêu nhất, nếu không phải nhớ các ngươi làm là vì thanh danh gia chủ của ta, các ngươi đã sớm đầu thai vài lần.”
“Bái Đình, ngươi không thể như vậy, mặc dù lúc trước chúng ta làm không đúng, nhưng chúng ta là vì bảo toàn danh dự Hoắc gia cùng mặt mũi của ngươi a, ngươi sao có thể qua sông đoạn cầu?” Nam tử hoảng hốt kêu lên.
“Đủ, không cần nói là vì ta nữa! Lúc trước các ngươi có hỏi qua ý của ta sao? Ta thà rằng không cần mặt mũi, không cần vị trí gia chủ, chỉ hy vọng bọn họ sống được hảo hảo. Là các ngươi! Hừ, dùng loại thủ đoạn xấu xa đối đãi với một thiếu nữ, là có thể bảo toàn danh dự Hoắc gia sao?” Hoắc Bái Đình nhìn về phía Hoắc Ngạn,“Ngạn nhi, sáng mai phải xuất phát, ta còn có vài thứ cần thu thập, ta đi trước.”
“Bá phụ đi thong thả, buổi tối tiểu chất thiết yến vì ngài tiễn đưa!” Hoắc Ngạn đứng dậy đưa tiễn.
Hoắc Bái Đình không hề liếc mắt tới bất luận kẻ nào trong sảnh, hướng cửa rời đi.
“Hoắc Bái Đình, ngươi là tên vong ân phụ nghĩa!” Nam tử thẹn quá thành giận, chửi bậy ra miệng.
Nghe vậy, Hoắc Bái Đình dừng bước,“Ngạn nhi, ngươi không có quyền đánh hắn.”
Trung niên nam tử nhẹ nhàng thở ra, tỏ vẻ đắc ý.
“Vì cái gì?” Hoắc Ngạn nghiến răng nghiến lợi hỏi, chẳng lẽ y nghĩ sai rồi? Kỳ thật đại bá phụ còn muốn duy hộ bọn họ?
“Cãi lời gia chủ, hắn đã không phải là người của Hoắc gia ta!” Nói xong, Hoắc Bái Đình bước nhanh rời đi, không hề nghe nam tử kêu rên.
Hoắc Ngạn lộ ra nụ cười hiền lành,“Trác Anh, đại bá phụ đã lên tiếng, vậy thì thỉnh vị khách nhân này rời đi đi.”
“Vâng, lão gia. Thỉnh đi, vị khách nhân này!” Trác Anh hoàn mỹ phối hợp Hoắc Ngạn, làm tức chết người không đền mạng.
“Ta không có! Ta khi nào thì cãi lời gia chủ chứ?” Nam tử giãy giụa.
“Khụ, để ta nhắc cho ngài nhớ vậy.” Trác Anh đồng tình nhìn hắn,“Cái này thì phải nói đến chuyện hai mươi năm trước, ông mệnh lệnh bất cứ người nào trong Hoắc gia không được khó xử một nhà nhị ông, nhưng mà các ngươi thế nhưng……, ai, không chút nghe lời a!” Trác Anh không biết học phương ngôn ở nơi nào, vui sướng khi người gặp hoạ.
“Nhị ca……” Nam tử đáng thương gọi lão giả bên phải.
“Gia chủ……” Không đợi lão giả nói xong, Hoắc Ngạn liền lên tiếng —
“Muốn thay hắn cầu tình? Có thể, chỉ cần hắn không hối hận lưu lại là được.” Hoắc Ngạn hồi phục bộ dáng lười biếng lúc trước,“Còn có các ngươi, muốn đi liền đi, muốn ở lại thì cứ ở lại, chỉ cần tương lai không cần hối hận.”
Hoắc Ngạn vừa nói như thế, vài người muốn vì nam tử cầu tình chỉ phải nuốt xuống lời đã đến bên miệng.
“Cáp ~!” Sau một trận trầm mặc, Hoắc Ngạn ngáp một cái,“Hôm nay sáng sớm liền đến đây, hiện tại thật mệt mỏi, các vị lão gia không việc gì khác liền tan đi, cáp ~! Trở về còn có thể hảo hảo ngủ một giấc.” Nói xong, Hoắc Ngạn nắm tay Vũ Sinh hướng ngoài cửa rời đi.
Ra Vọng Tùng Thính, Hoắc Ngạn không có trở lại thư phòng, mà là nắm tay Vũ Sinh trở lại Trúc Hiên.
Sau khi trút bỏ trang phục phiền phức,“Trác Anh, đêm nay ở Trúc Hiên thiết yến vì ông tiễn đưa. Đem ngựa, lương khô, mọi thứ đều chuẩn bị tốt.” Hoắc Ngạn phân phó,“Sau khi hết thảy đều chuẩn bị hảo, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Trác Anh lĩnh mệnh, mang theo chúng nha hoàn, phó dịch rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Hoắc Ngạn cùng Vũ Sinh.
“Lại đây!” Hoắc Ngạn ở trên giường ngồi xuống, đối Vũ Sinh đứng ở trước bàn vươn tay.
Vũ Sinh do dự một chút, chậm rãi đi về phía y.
“Sợ cái gì, ta chỉ là muốn ngươi theo giúp ta nghỉ ngơi trong chốc lát, ta đã vài ngày không có hảo hảo ngủ một giấc.” Hoắc Ngạn có chút không kiên nhẫn, ôm chặt Vũ Sinh cùng y nằm xuống,“Ngươi cũng mau ngủ, đêm nay ai cũng đừng nghĩ ngủ ngon.” Trong giọng nói lộ vẻ oán giận.
Vũ Sinh cảm thấy Hoắc Ngạn trở nên không giống trước đây, không phải lãnh khốc khi mới gặp, không phải ôn nhu sau khi quen biết, lại càng không phải thô bạo khi trừng phạt hắn. Hắn cảm thấy chính mình nhìn không thấu nam nhân này. Kỳ thật, Vũ Sinh nhìn không thấu Hoắc Ngạn là bình thường, không biết bao nhiêu cáo già gian thương cũng nhìn không thấu nam nhân này.
Bên kia, rời đi Vọng Tùng Thính, Hoắc Bái Đình ở cửa Mai Viên thấy một vị khách nhân đặc thù — Hoắc Quân Tưởng.
“Nương ta là chết như thế nào?” Quân Tưởng đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Bệnh chết.” Hoắc Bái Đình đáp rõ ràng.
“Này cùng ngươi có quan hệ gì?”
“Bởi vì ta không đồng ý nàng tiến vào cửa Hoắc gia, nàng cả ngày hậm hực không vui, cuối cùng bệnh hiểm nghèo quấn thân, không chữa trị được nên qua đời.”
“Vì cái gì không đồng ý nàng gả cho cha?” Quân Tưởng liên châu pháo đặt câu hỏi.
“Khi đó cha ngươi vừa tiếp nhận chức vụ gia chủ, căn cơ chưa ổn, đám lão già kia như thế nào đồng ý hắn cưới một ca kỹ làm vợ? Mặc dù nàng thật sự vào Hoắc gia, nàng có thể chịu được Hoắc gia quá nhiều quy củ cùng quan hệ phức tạp sao?”
“Vậy ngươi vì cái gì đồng ý cha cưới một nam thê? Hắn liền chịu được sao?”
“Bởi vì cha ngươi đã là đủ lông đủ cánh, có thể bảo hộ người hắn để ý. Về phần Vũ Sinh, lực nhẫn nại của hắn lớn hơn bất luận kẻ nào trong chúng ta.” Hoắc Bái Đình có hỏi tất đáp.
“Cuối cùng một vấn đề, ngươi có thể không rời đi không?”