“Không sao! Ngươi bắt lấy dây cương trước đi.” Trác Anh vừa chỉ điểm ta, vừa dùng một tay nắm yên xoay người lên ngựa.“Chỉ sợ tìm không thấy người thứ hai giống như ta ở miếu nguyệt lão đón tân nương.” Trác Anh vô cùng thân thiết ở bên tai ta nói.
“Rất nhiều người đang nhìn……” Ta xấu hổ đến muốn tránh đi.
“Vậy cứ cho bọn họ nhìn. Nếu không phải sợ chậm trễ giờ lành, ta còn muốn mang ngươi nhiễu thành một vòng, làm cho mỗi người đều biết ngươi là người của ta!” Trác Anh cao hứng nói.
Cúi đầu thấy hai tay chúng ta giao nhau cùng một chỗ,“Vì sao lại muốn kết hôn với ta chứ?” Ta thấp giọng nỉ non.
“Bởi vì ta thích ngươi, thích đến muốn đem ngươi làm của riêng!” Gã nghe được!
Ta quay đầu nhìn gã,“Ta, ta cũng không tốt……”
“Tiểu đứa ngốc, vì sao sau khi làm cho đầu óc ta mê muội choáng váng, ngươi còn có thể nói như vậy? Nếu ngươi không tốt thì sao có nhiều người thích ngươi như vậy? Làm cho ta lúc nào cũng khắc khắc lo lắng ngươi sẽ bị người khác bắt cóc.” Trác Anh làm ra biểu tình thật phiền não.
Liền người này! Mỗi một lần ta đều do dự, có nên cùng nam nhân này cả đời nhất thế hay không. Mỗi khi ta làm ra quyết định, không lâu ta lại lùi bước, mà lúc này đây……
Tiếng pháo rền vang kéo ta về thực tại,“Chúng ta đến!” Trác Anh cười xuống ngựa, sau đó cẩn thận giúp ta xuống.
“Tân nương bước qua chậu than, đốt hết xui xẻo……” Bà mai cao giọng xướng, giống như đó là một hôn lễ bình thường.
Mại chậu than, bái thiên địa, nhập động phòng……, rốt cuộc ta không còn một mình nữa.
Hoàn thành hết các lễ tiết, Trác Anh lại mang ta trở lại chính sảnh,“Ngươi không phải nữ tử, không có cổ lễ trói buộc, ngươi nên cùng ta ra nhận mọi người chúc phúc.”
Ta chưa bao giờ nghĩ tới thời điểm ta thành thân lại có nhiều người chúc phúc như vậy, thế cho nên không thể không mở thêm tiệc trong viện. Có lẽ là nhìn thấy ta có chút vô thố, Trác Anh ở bên tai ta ôn nhu nói:“Để cho ta ứng phó. Đến, chúng ta đến kính rượu trước……”
Trác Anh mang theo ta đi đến chủ bàn,“Ông, ngài đã về rồi. Đây là nương tử của ta, Túc Quỳnh. Quỳnh nhi, mau bái kiến Hoắc gia gia……”
Ta đang muốn theo lời hành lễ, Hoắc ông đã đỡ ta,“Không cần, ta là thay thế Ngạn nhi cùng Vũ Sinh đến chúc mừng. Không nghĩ tới đứa nhỏ Trác Anh này cũng học Ngạn nhi……”
“Ông, có thể lấy được Quỳnh nhi là chuyện may mắn nhất đời này của ta! Đến, Quỳnh nhi, chúng ta kính ông!” Trác Anh cắt lời ông. Người nọ không nghĩ Trác Anh cưới một nam nhân đi?
“Các ngươi cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi.” Ông uống một ngụm cạn chén rượu,“Nhưng mà, thành thân cũng có thể ở lại Hoắc gia, vì sao phải rời khỏi.”
“Ông, thành gia lập nghiệp, nay ta đã là người có gia đình, nên là lúc vì hắn lập nghiệp, không phải sao?” Trác Anh cười trả lời,“Ông, ngài tận hứng, chúng ta tiếp tục kính rượu.”
Đợi cho khách nhân đều tan đã là đêm khuya. Ta cùng Trác Anh rốt cuộc có thể nghỉ ngơi.
“Cởi bỏ đi, bằng không không có cách nào uống chén rượu giao bôi.”
“Cởi ra, kiếp sau ta tìm không thấy ngươi thì làm sao bây giờ?”
“Này……” Ta do dự một chút, xoã tóc ra, đến trước bàn trang điểm lấy kéo cắt một đoạn đưa cho gã.
“Kết tóc?” Trác Anh vui sướng tiếp nhận. Mất một phen công phu, tóc chúng ta rốt cuộc cột vào cùng nhau……
Uống xong rượu giao bôi, Trác Anh ôm chặt lấy ta.“Ngươi thật cao hứng?” Ta biết rõ còn cố hỏi.
“ Này kiều thê, ta sao có thể mất hứng? Quỳnh nhi, Quỳnh nhi của ta, ta rốt cuộc có thể quang minh chính đại có được ngươi ……” Những tiếng cuối cùng biến mất trong nụ hôn môi ngọt lịm.